Vợ tôi đòi tự tử vì “sao điện thoại đổ chuông suốt tối mà anh không nghe máy”
(Dân trí) - Tôi nói thật là tôi yêu vợ tôi. Không yêu thực lòng chắc tôi đã không lấy cô ấy, vì cô ấy có quá nhiều khuyết điểm, mà đáng sợ nhất là hay suy đoán rồi kết tội mà không thèm tìm hiểu nguyên nhân.
Tôi lúc nào cũng nghĩ mình là đàn ông, nhịn vợ một chút chẳng thiệt đi đâu. Vợ cằn nhắn chán thì nghỉ, miễn mình không làm gì hổ thẹn với lương tâm của mình là được. Nhưng lần này thì có vẻ như là vợ tôi, cô ấy đã làm quá.
Chuyện là cuối tuần trước tôi có đi tham dự buổi lễ thành lập khoa. Sau khi dự mít tinh buổi chiều thì cả lớp rủ nhau đi ăn uống, hát hò tới tận 11 giờ đêm mới về tới nhà. Trong suốt thời gian từ trưa đến 11 giờ đêm hôm đó vợ tôi liên tục gọi điện. Vì không tiện nên tôi đã tắt máy. Sau đó bạn bè đi ăn uống, hát hò, hàn huyên, thấy chuông điện thoại tôi reo liên tục nên thằng bạn thân đã giành lấy và tắt nguồn đi. Vậy là đêm đó về nhà tôi phải hứng một trận “bão chửi”.
Cố ấy tra tấn tôi bằng một loạt câu hỏi, rằng: Anh làm gì mà suốt từ chiều tới tối không nghe điện thoại? Có chuyện gì khuất tất mà không thể nghe? Đại loại là có hành vi đen tối nên mới không dám nghe điện thoại.
Sở dĩ vợ tôi ghen vậy là vì cô ấy biết hồi sinh viên tôi có yêu nàng bí thư trong lớp. Có lần vô tình cô ấy đọc được đoạn chát trên facebook của tôi với người tình cũ, trong đó có đoạn tôi hỏi nàng ấy:
- Con gái em xinh thế, đúng là mẹ xinh thì con xinh
- uhm, xinh mà lớn lên vô duyên như mẹ thì vứt anh ạ
- Giá hồi trước em chịu khó đợi anh thêm thời gian nữa thì em đã không khổ như vậy, và đời anh có lẽ cũng khác
- uyện qua rồi, có gì hôm nào đi dự thành lập khoa ta tâm sự nhé.
Thật sự lần đó vợ tôi cũng đã vùi dập tôi một trận kinh hoàng, cô ấy cho rằng tôi còn nuối tiếc vấn vương, xót thương tình cũ. Rồi cho rằng tôi đau khổ vì không lấy được nàng kia mà hối hận khi lấy vợ tôi bây giờ. Cô ấy còn cấm không cho tôi đi dự lễ kỉ niệm thành lập khoa vì lo sợ “tình cũ không rủ cũng tới”. Mãi sau này tôi mới thuyết phục được vợ đồng ý cho tôi đi. Và giờ thì một bi kịch mới.
Vợ tôi còn đăng đàn trên facebook bằng một dòng trạng thái vô cùng tệ: “Có ai biết làm thế nào để chết mà không đau không? Đối với một ông chồng coi tình cũ hơn vợ thì thật lòng ngay cả cái chết cũng muốn đừng đau đớn vì lão ấy”. Sau đó là bao nhiêu câu khuyên nhủ, động viên. Nhiều bạn còn nhiệt thành tag tên tôi vào để tôi lưu ý. Chưa hết, mẹ vợ còn gọi điện cho tôi, hỏi tôi bồ bịch trai gái gì khiến con gái bà nghĩ quẩn. Dù tôi có nói rằng “vợ con đùa quá trớn thôi” thì mẹ vợ vẫn kiến quyết nên có một buổi họp gia đình hai bên để làm rõ và tháo gỡ những khúc mắc.
Tôi từ chỗ thấy mình cũng có lỗi với vợ vì đã không nghe điện thoại nay bỗng dưng giận cô ấy kinh khủng. Cô ấy không để tôi nói, không thèm nghe giải thích, tự suy đoán và rồi kết luận, coi thường vợ, giấu giếm vợ hẹn hò với người cũ.
Trước nay, mọi giận dỗi vô cớ vô lý của vợ tôi đều không chấp nhặt nhưng nay chuyện này đã truyền đến cả cơ quan, ai gặp cũng bảo tôi “ăn chả thì phải kín đáo chứ vợ phát hiện thì toi rồi”, “căng đến độ nào mà vợ đòi tự tử thế kia?”. Tôi thật sự bực mình đến nỗi chỉ muốn cáu lên với vợ: “Nếu không tin tưởng nhau đến thế thì ly hôn cho rồi”, thế nhưng nghĩ rồi lại thôi. Vợ chồng cứ mâu thuẫn tý lại dọa đòi bỏ nhau cũng không hay. Thế nhưng tôi không biết làm cách nào cho vợ tôi thôi làm mình làm mẩy quy chụp chồng kiểu đó. Đành tôi sai thì tôi chịu, đằng này tôi vô tội, tôi trong sáng hoàn toàn cơ mà.
Ông chồng đau khổ