Tái hôn ở tuổi 60, tôi bỗng dưng biến thành osin cho gia đình chồng mới
(Dân trí) - Tin lời nói đường mật của ông ấy, cuộc đời tôi rơi vào những ngày mệt mỏi, bế tắc.
Tôi năm nay 60 tuổi, nghỉ hưu vài năm. Đáng lẽ ở tuổi này, tôi nên được thong dong tận hưởng quãng đời còn lại. Nhưng trái lại, tôi thấy mình mệt mỏi và cô đơn hơn bao giờ hết.
Cuộc hôn nhân đầu tiên của tôi rất viên mãn. Chồng tôi hiền lành, thương yêu và nhường nhịn tôi hết mực.
Chúng tôi đi cùng nhau qua bao sóng gió, nuôi dạy con cái, dựng xây một mái ấm mà tôi từng nghĩ sẽ bền lâu mãi mãi. Nhưng một tai nạn giao thông bất ngờ đã cướp anh đi, để lại tôi bơ vơ giữa đời.

Tôi khốn khổ vì phải phục vụ con cháu và bạn bè của chồng (Ảnh minh họa: ShutterStock).
Tôi từng nghĩ sẽ sống một mình đến cuối đời, giữ trọn ký ức đẹp về anh. Nhưng rồi sự trống trải ngày một lớn dần. Những bữa cơm chỉ có một người, những đêm dài vắng tiếng trò chuyện khiến tôi thắt lòng.
Tôi từng dọn về sống cùng con trai, mong tìm niềm vui bên cháu nhỏ nhưng lại thấy mình như kẻ lạc loài ngay trong chính căn nhà của con. Khoảng cách thế hệ khiến tôi không tìm được sự an yên.
Thế là tôi quyết định mở lòng thêm một lần nữa. Tôi không tìm người thay thế chồng cũ, mà chỉ mong có một bờ vai đồng hành, cùng nhau ăn một bữa cơm, xem một bản tin thời sự, uống chung ấm trà mỗi tối.
Tôi gặp ông Quang, một người đàn ông góa vợ lâu năm. Ông nói năng nhỏ nhẹ, biết lắng nghe, tỏ ra rất trân trọng tôi. Khi ông ngỏ lời muốn tôi dọn về sống cùng, tôi đã đắn đo. Tôi sợ mình sẽ thành người giúp việc không công như nhiều câu chuyện đã nghe.
Nhưng ông khẳng định sẽ không để tôi thiệt thòi, hứa góp tiền phụ chi tiêu, chia sẻ việc nhà và nếu sau này già yếu sẽ thuê người chăm. Trước những lời cam kết ấy, tôi xiêu lòng.
Ngày đầu về chung một mái nhà, tôi cố gắng hết sức vun vén. Nhưng chỉ ít lâu sau, tôi nhận ra mọi chuyện khác xa lời hứa ban đầu.
Con cái ông tuần nào cũng tụ tập ăn uống, mỗi bữa gần 20 người cả già lẫn trẻ. Tôi không muốn ăn uống qua loa nên lại tất bật nấu nướng, dọn dẹp. Ăn xong, họ cắm cúi vào điện thoại, chẳng ai đoái hoài đến mâm bát. Ông Quang có phụ nhưng chỉ rửa qua loa vài cái chén.
Bạn bè ông cũng thường xuyên kéo đến. Những cuộc nhậu ê hề rượu thịt bỗng thành gánh nặng đặt lên vai tôi.
Tiền ông đưa chẳng thấm tháp, tôi phải tự bỏ thêm để mua sắm. Một lần, tôi nhắc khéo, ông gắt lên: “Đã là vợ chồng mà bà lại tính toán thế à?”. Tôi nghẹn lòng.
Từ một người vợ từng được yêu thương, tôi bỗng hóa thành bà nội trợ vô danh, cặm cụi không công cho cả một đại gia đình.
Một năm trôi qua, tôi thấy mình kiệt quệ, trống trải hơn cả những ngày sống một mình. Tôi không còn thời gian đọc sách, pha trà hay ngồi yên lặng bên cửa sổ như trước. Tôi sống giữa một căn nhà ồn ào mà lòng thì hoang vắng.
Nhiều lần tôi muốn rời đi nhưng rồi chùn bước. Tôi sợ mang tiếng hai đời chồng, sợ con cháu nhìn mình bằng ánh mắt khác. Người ngoài sẽ nghĩ gì nếu tôi lại thêm một lần không giữ nổi mái ấm?
Cho đến một buổi tối, sau một ngày tất bật cơm nước cho gần 20 người con cháu của chồng, tôi vô tình phát hiện việc các con thường đưa ông tiền để chi tiêu mỗi lần tụ tập. Nhưng ông chưa từng nói với tôi.
Tôi sững sờ nhận ra, hóa ra bấy lâu nay, ông vẫn nhận tiền nhưng mặc nhiên để tôi nai lưng lo liệu, còn mình lặng lẽ tích cóp riêng. Khoảnh khắc ấy, tim tôi như vỡ ra. Tôi hiểu, mình không chỉ bị lợi dụng sức lực, mà còn cả niềm tin.
Tái hôn ở tuổi này, tôi đâu cần một mái nhà đông đúc giả vờ sum vầy, tôi chỉ cần một người thực sự đồng hành.
Giờ đây, tôi đứng giữa hai ngã rẽ: Một bên là thể diện mong manh trước thiên hạ. Một bên là sự bình yên hiếm hoi của tâm hồn.
Có lẽ sau tất cả, tôi mới hiểu, sống một mình không hề đáng sợ, đáng sợ nhất là sống cạnh một người mà vẫn thấy cô đơn.
Tôi sẽ buông bỏ để tìm lại sự bình yên cho chính mình, dù cái giá phải trả là ánh nhìn phán xét của người đời.
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: dantri@dantri.com.vn. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.