1. Dòng sự kiện:
  2. Chăm sóc "khối nghỉ hè"
  3. Tư vấn từ chuyên gia
  4. Bạn thân khác giới

Sau 3 lần chồng cũ đưa con đi viện, tôi đau đớn nhận ra bài học đắt giá

Chi Phạm

(Dân trí) - Tôi không biết mình giờ nhận ra có quá muộn không? Liệu chồng cũ có còn yêu thương và cho tôi thêm cơ hội quay trở về mái ấm xưa?

Tôi từng nghĩ mình đủ mạnh mẽ để làm mẹ đơn thân, tin rằng ly hôn là lựa chọn đúng đắn cho cuộc hôn nhân mờ nhạt của mình. Tôi cũng từng tưởng rằng, mình xứng đáng có một người đàn ông giỏi giang, lịch lãm hơn, xứng đôi vừa lứa với ước mơ của một người phụ nữ yêu cái đẹp, yêu cảm xúc như tôi.

Nhưng hóa ra, tôi đã sai. Sai từ khi tin rằng, những điều nhỏ bé như ngoại hình, lời chúc sinh nhật hay sự lãng mạn mới là nền móng của hạnh phúc. Sai từ khi nghĩ rằng, người chồng hiền lành, ít nói, có phần xuề xòa kia không đủ tinh tế để làm tôi thấy yêu thương mỗi ngày.

Anh là kỹ sư xây dựng, quanh năm chỉ biết đến công trình, bảo hộ lao động, giày thể thao cũ mèm và những bộ quần áo đơn giản. Tôi từng thấy xấu hổ khi anh đi cùng tôi đến tiệc công ty, nơi đàn ông mặc vest chỉn chu, nói chuyện mạch lạc và có khiếu hài hước.

Tôi tự ti vì anh rồi quay sang trách anh sao chẳng chịu sửa soạn cho "ra dáng chồng người ta".

Sau 3 lần chồng cũ đưa con đi viện, tôi đau đớn nhận ra bài học đắt giá - 1

Tôi nhận ra, chồng cũ mới là người thực sự lo cho mẹ con tôi (Ảnh minh họa: Freepik).

Tôi từng giận vì anh không nhớ ngày cưới, không tặng hoa sinh nhật, không đưa tôi đi đâu trong dịp kỷ niệm. Tôi yêu sự chủ động, yêu những bất ngờ ngọt ngào. Còn anh lại luôn nghĩ: "Miễn là chăm lo được cho em và con, thế là đủ".

Tôi không còn cảm thấy hạnh phúc, nhất là thời gian anh đi tu nghiệp nước ngoài hai năm. Những tháng ngày xa nhau khiến khoảng cách giữa chúng tôi lớn dần.

Tôi bắt đầu thấy mình lạc lõng. Tôi dễ say nắng trước những người đàn ông lịch lãm, ăn nói khéo léo, biết quan tâm, dù chỉ là vài dòng tin nhắn. Bạn bè bảo: "Sao phải cố gắng với người không hiểu mình? Ly hôn rồi làm lại cuộc đời, có sao đâu".

Tôi nghe theo và rồi quyết định ly hôn. Việc ly hôn khiến anh ngỡ ngàng. Khi biết lý do, anh xin lỗi, níu kéo, mong tôi suy nghĩ lại để con có một gia đình hạnh phúc.

Nhưng tôi vẫn kiên quyết từ chối vì tôi đã suy nghĩ kỹ rồi. Anh khóc và nhận mình sai, chưa từng đổ lỗi cho tôi và cuối cùng cũng chấp nhận ra đi.

Hai năm sau ly hôn, tôi mới thấm thía câu "một mình gồng gánh, chỉ có bản thân mới hiểu". Làm mẹ đơn thân không hề dễ dàng. Con ốm, tôi không dám nghỉ làm vì sợ mất thu nhập. Những lúc bận đi công tác, tôi đành gửi con về quê cho mẹ trông.

Tôi từng nghĩ đến việc thuê giúp việc nhưng lương văn phòng không đủ để tôi chi trả 8 triệu đồng mỗi tháng. Cuộc sống độc lập về danh nghĩa nhưng nặng nề về tinh thần và thể chất.

Có 3 lần con tôi sốt cao, phải nhập viện. Tôi hốt hoảng, một tay bế con, một tay gọi taxi. Trong lúc rối bời, tôi chỉ biết gọi cho chồng cũ. Anh đến ngay, không một lời trách, không một câu gắt gỏng. Anh chỉ lặng lẽ đưa tôi và con đến bệnh viện, ngồi suốt đêm bên giường bệnh, mua cháo, thay khăn, gọi bác sĩ.

Nhìn anh gầy hơn trước, tóc bắt đầu điểm bạc, tôi bỗng thấy nghẹn lòng.

Tôi tự hỏi: Người đàn ông ấy từng là chồng mình, từng cùng tôi đi qua những năm tháng khó khăn nhất, vì sao tôi lại buông tay? Vì anh không đẹp trai, không lãng mạn hay vì tôi mơ mộng quá nhiều về một hình mẫu hoàn hảo mà quên mất hạnh phúc thực sự đến từ sự bình dị và bền bỉ?

Không có người đàn ông nào hoàn hảo. Người khiến tôi rung động chưa chắc là người sẵn sàng dắt tôi đi bệnh viện lúc nửa đêm, hay im lặng ngồi cạnh tôi khi con sốt 39 độ. Người đàn ông "kệch cỡm" mà tôi từng chê bai hóa ra lại là người cha tận tụy nhất, người duy nhất tôi có thể gọi khi cần.

Tôi đã sai, sai khi đánh đổi sự vững chãi để chạy theo mộng tưởng phù phiếm, sai khi rời đi mà không một lần đủ kiên nhẫn nói chuyện đến cùng. Tôi đã sai khi ly hôn mà không hiểu hôn nhân cần gì. Nhìn con gái quấn bố, lòng tôi nặng trĩu.

Giờ đây, tôi không biết liệu mình có thể quay lại hay không? Nhưng tôi biết, nếu được lựa chọn lại, tôi sẽ không ký vào đơn ly hôn dễ dàng như thế.

Tôi hiểu, lãng mạn là hoa có thể tàn nhưng một người luôn bên cạnh khi mình yếu đuối, đó mới là hạnh phúc lâu dài.

Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: dantri@dantri.com.vn. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.