“Rể hiền như trai”
(Dân trí) - Đợt ấy bà giúp việc bận lo cưới cho con trai, thế là bà ngoại được điệu xuống để hỗ trợ. Mẹ đẻ thật nhưng nó thấy bà cứ bênh chồng nó chằm chặp.
Một tuần ở đây, bà cứ đi từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác. Anh con rể lau rửa cái xe của con trai, tra dầu cho xe vợ, xối nước cọ cái sân gạch vốn đã sạch rồi. Anh quét đường, quét ngõ như một thói quen không bỏ được. Sáng cứ dậy từ sáu giờ lụi cụi tới lui vì không quen ngủ nướng, tối thì chơi với con. Thằng bé bện bố kinh khủng, đang khóc mà nhìn thấy bố là cười ngay lập tức được, rồi ôm chầm lấy. Được ngày thứ bảy, chủ nhật rảnh, anh lại bày vẽ nghĩ làm món nọ món kia cầu kỳ một chút cho cả nhà ăn.
Lúc đầu bà cứ thì thào “Mọi khi vẫn thế hay thấy mẹ đến nên mới chăm chỉ?”, nó cười “Ơ, chuyện thường nhật mà mẹ”. Bà tủm tỉm, rồi lắc đầu, chèm chẹp.
Lần gập quần áo bà góp ý là phải thế nọ thế kia, nó cười, “Mẹ bảo nhà con ấy, hàng năm nay con có biết giặt, phơi, gấp quần áo là gì đâu”. Vậy là bà ngỡ ngàng rồi rên rỉ, bà thương con rể vất vả, khiến nó dỗi, “Vậy ra con không vất à, con có ngồi chơi không bao giờ đâu”.
Bà tự hào kể với bạn, chưa bao giờ bà thấy cảnh thằng làm thằng ngồi không bao giờ, lúc nào hai đứa cũng cùng làm, cùng trò chuyện rì rầm nhà cửa, nghe như tiếng chim ríu rít vui tai.
Nhớ hồi sắp đưa anh về, bố mẹ nó đã nhủ với nhau, hi vọng làm gì cho mất công, nồi nào úp vung nấy ý mà. Chả là bố mẹ hay bực với nó, con bé ương bướng có tiếng, nhìn cái trán của nó dô vỹ đại thế kia mà.
Song, người yêu nó vừa dựng xe, bố nó còn tưởng thanh niên nào vào nhầm nhà, vì không tin lại có chàng trai lịch lãm nhường ấy đến gõ cửa, hỏi thăm con gái đành hanh đỏ mỏ nhà mình. Suốt bữa ăn mẹ nó cứ mủm mỉm như đang trong giấc mộng. Đến lần gặp thứ hai thì mẹ lôi hết tính xấu của nó ra mà bôi, “Bác phô hết kẻo sau lại bảo bưng bít kỹ, nên không biết”. Anh chỉ cười, bảo “Cháu cũng thế mà”.
Bố mẹ nó ban đầu mới chỉ hãnh diện về vẻ bề ngoài và thành tích giỏi giang của con rể, nhưng càng về sau thì càng quý nết ăn nết ở biết trên, biết dưới. Dần dà mẹ nó quý con rể ra mặt, lần nào nói chuyện mẹ cũng dặn “Đàn bà phải lo mà vun vén cho tổ ấm”.
Rồi lại quở: “Mày mà lôi thôi đừng có trách. Cứ đi đốt đuốc cả trăm ngày xem có tìm được người thứ hai như nó hay không? Sáng thì vợ phải chịu khó dậy sớm, đằng này toàn giáp giờ làm mới dậy”, “Mình phải đi chợ, chứ đàn ông đàn ang biết gì mà mua” nó nghe mà chóng hết mặt, liền chống chế “Con dậy sớm thằng cu cũng dậy theo, đằng nào vẫn mất một công ôm nó”.
Có lúc nó lại kêu ầm: “Giời ạ, mẹ còn khó tính hơn cả mẹ chồng con”. Mẹ nó lại dịu giọng: “Mẹ nhắc nhở không thừa đâu, giống như sóng ngầm, như mưa bóng mây vậy, chẳng ai biết nó đến lúc nào, cẩn tắc vô áy náy. Phải biết quý trọng, giữ gìn thì hạnh phúc mới được bền lâu. Bố mẹ chỉ mong các con mãi vui vẻ như vậy thôi”.
Lần đông đủ các con, mà vắng mặt rể, bà nói thẳng “Trong tất cả, tao quý nhất thằng Minh đấy, đã mấy ai được con rể hết lòng hộ tống, đưa đi vào tận miền Nam thăm họ hàng một tuần liền như thế không. Trong khi con trai, con gái thì chẳng thấy mặt đâu”. Anh trai nó giãy nảy: “Mẹ phải thông cảm chứ, điều kiện của con chưa cho phép”, “Là nói thế, cho mà biết, chẳng bảo nó đâu nhưng tao coi nó như con đẻ”…
Nó cười, ra vậy, giờ nó lại có thêm một mẹ chồng nữa cơ đấy!
An Miên