1. Dòng sự kiện:
  2. Ngoại tình tư tưởng

Không thể đáp ứng "nhu cầu" của chồng, tôi đã có bước đi vô cùng táo bạo

Giang Bùi

(Dân trí) - Trong nỗi day dứt, tôi đã nảy ra ý nghĩ táo bạo. Nếu tôi không thể, vậy thì...

Tôi từng nghĩ hôn nhân chỉ có thể được giữ bằng tình yêu, sự chung thủy và những cái ôm siết chặt sau mỗi lần gần gũi. Nhưng số phận lại đặt tôi vào tình cảnh trớ trêu. Sau nhiều lần phẫu thuật, cơ thể tôi không còn khả năng làm tròn bổn phận của một người vợ.

Những năm đầu hôn nhân, chúng tôi sống trong hạnh phúc trọn vẹn. Chồng tôi hiền lành, thương vợ, lại rất tình cảm.

Nhưng biến cố ập đến khi tôi trải qua 3 ca mổ liên tiếp vì bệnh phụ khoa. Cơ thể tôi yếu đi, ham muốn gần như biến mất, mỗi lần chồng muốn lại trở thành cực hình đối với tôi.

Tôi nhìn thấy trong ánh mắt anh vừa thương, vừa buồn, vừa kìm nén. Nhiều đêm, tôi giả vờ ngủ say nhưng vẫn nghe thấy tiếng thở dài của chồng.

Tôi hiểu, anh vẫn là một người đàn ông khỏe mạnh, nhu cầu là điều tự nhiên. Nhưng tôi thì không thể đáp ứng. Tôi sợ, sợ đến một ngày anh lạc lối, tìm đến một người phụ nữ khác rồi tình yêu chúng tôi vun đắp suốt bao năm sẽ sụp đổ.

Không thể đáp ứng nhu cầu của chồng, tôi đã có bước đi vô cùng táo bạo - 1

Tôi lấy hết can đảm để giúp chồng và giữ gìn hạnh phúc gia đình (Ảnh minh họa: Knet).

Trong nỗi day dứt, tôi nảy ra ý nghĩ táo bạo. Nếu tôi không thể, vậy thì hãy để anh tìm một nơi khác. Nhưng không phải ngoại tình, không phải bồ nhí, mà là thứ gì đó không ràng buộc, chỉ đơn thuần là giải tỏa.

Tôi bắt đầu tìm hiểu về “bóc bánh trả tiền”. Ban đầu, tôi run rẩy khi gõ từ khóa đó trên mạng. Hàng loạt bài viết, hội nhóm, chia sẻ hiện ra khiến tôi vừa sợ hãi, vừa tò mò.

Tôi đọc ngấu nghiến từng dòng, học cách phân biệt những địa chỉ an toàn, cách phòng tránh bệnh tật, thậm chí cả những “kinh nghiệm” đàn ông thường rỉ tai nhau. Tôi cẩn thận ghi chép, như một đứa học trò chăm chỉ.

Một buổi tối, sau khi dọn dẹp xong, tôi lấy hết can đảm nói với chồng: “Nếu anh thấy bí bách quá, anh có thể đi giải tỏa ở ngoài. Em không giận đâu, chỉ cần anh an toàn và vẫn ở bên em”.

Anh chết lặng nhìn tôi, tưởng tôi đang thử lòng. Nhưng khi thấy tôi đưa ra cả tờ giấy liệt kê những điều cần lưu ý để giữ an toàn, anh ôm tôi khóc. Tôi nhận ra tình yêu đâu chỉ nằm ở thể xác, tình yêu còn là sự thấu hiểu, bao dung và dám hy sinh.

Sau hôm đó, tôi chủ động đưa anh đến một cơ sở dịch vụ mà tôi đã tìm hiểu kỹ. Trên đường đi, tim tôi đập liên hồi, từng phút như kim châm vào ngực.

Tôi cảm thấy mình điên rồ nhưng vẫn kiên quyết. Tôi không muốn mất anh vào tay một người đàn bà khác. Tôi chấp nhận để anh giải tỏa một cách sạch sẽ và giới hạn.

Anh bước vào, tôi ngồi ngoài chờ, đôi bàn tay siết chặt vào nhau, lạnh toát mồ hôi. Một giờ trôi qua dài như cả thế kỷ. Khi anh trở ra, ánh mắt nhìn tôi đầy áy náy. Tôi mỉm cười, dù trong lòng nhói buốt. Chúng tôi về nhà, không ai nói thêm lời nào.

Những tưởng sau lần đó, khoảng cách vợ chồng sẽ nới rộng, nhưng không. Ngược lại, anh càng trân trọng tôi hơn.

Anh chăm sóc tôi như một đứa trẻ, từ bữa ăn đến giấc ngủ. Tôi biết, anh hiểu sự hy sinh của tôi và điều đó khiến trái tim anh gắn chặt với tôi hơn bao giờ hết.

Thỉnh thoảng, anh vẫn tìm đến dịch vụ nhưng chỉ khi tôi chủ động gợi ý. Anh luôn báo cho tôi biết, không giấu giếm, không lén lút.

Có lẽ trong mắt nhiều người, tôi dại dột, thậm chí điên rồ. Nhưng tôi chọn cách giữ anh ở lại bằng sự chấp nhận, thay vì đẩy anh đến bờ vực ngoại tình. Nhiều lúc nằm nghĩ, tôi thấy mình giống như một người thua thiệt khi không thể cho anh sự trọn vẹn của một người vợ.

Nhưng rồi tôi lại tự nhủ, hôn nhân không chỉ gói gọn trong chuyện giường chiếu. Chúng tôi vẫn yêu nhau, vẫn đồng hành, vẫn có những cái nắm tay đi qua chợ chiều, những bữa cơm ấm áp bên nhau. Và điều đó với tôi mới là hạnh phúc thật sự.

Có người sẽ cười chê, sẽ phán xét rằng, tôi nhu nhược, đã tự tay “dâng chồng”. Nhưng nếu ai từng trải qua cảnh thân thể mình không còn nguyên vẹn, từng lo sợ mất đi mái ấm chỉ vì một nhu cầu bản năng mới hiểu rằng, quyết định của tôi không hề dễ dàng.

Và đến tận hôm nay, khi nhìn anh chăm sóc tôi từng chút một, tôi hiểu tôi không giữ được thể xác anh hoàn toàn nhưng tôi giữ được trái tim anh. Trong cuộc hôn nhân này, tôi không còn là một người vợ “trọn vẹn” nhưng tôi vẫn là bến đỗ an yên mà anh muốn quay về.

Hôn nhân, suy cho cùng, không có công thức chung. Mỗi người sẽ tìm cho mình một cách để giữ gìn.

Tôi chọn sự chấp nhận và bao dung để tình yêu không bị bóp nghẹt bởi những giới hạn của cơ thể. Và tôi tin, đó cũng là một dạng hạnh phúc của người dám hy sinh để yêu đến tận cùng.

Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: dantri@dantri.com.vn. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.