Chồng bí mật xét nghiệm ADN con gái, còn tôi phát hiện vết son lạ
(Dân trí) - Người đàn ông từng khóc khi bế con lần đầu không ngờ lại âm thầm làm xét nghiệm ADN cho con sau lưng tôi...
Tôi đang ở trong chính ngôi nhà của mình, căn hộ chung cư tầng 10 giữa lòng thành phố. Nơi đây từng là tổ ấm mà tôi và chồng cùng góp công gây dựng sau hôn lễ giản dị năm tôi 26 tuổi.
Chúng tôi đều là nhân viên văn phòng. Tôi làm kế toán cho một công ty dược, còn anh làm kỹ thuật viên tại một doanh nghiệp bất động sản. Cuộc sống không giàu sang nhưng đủ đầy, đủ để những người xung quanh nhìn vào gọi là "gia đình kiểu mẫu".
5 năm hôn nhân, tôi vẫn sống trong nhà này, ăn những bữa cơm anh nấu, nhìn anh chơi đùa với con. Vậy mà 3 năm sau ngày cưới, tôi phát hiện chồng mình ngoại tình.
Người thứ ba là một bà mẹ đơn thân, bằng tuổi anh, có hai con gái riêng và đang ly thân chồng. Họ quen nhau trong một hội nhóm trên mạng, từ bạn bè chuyển sang làm tình nhân.

Chồng lặng lẽ đưa con gái tôi đi xét nghiệm ADN để xác định cha con (Ảnh minh họa: SCMP).
Điều trớ trêu là trong những ngày tôi tất bật chăm con nhỏ, chồng tôi lại có thể gửi lời yêu thương cho một người đàn bà khác.
Tôi từng tha thứ, chọn ly thân một năm để cho cả hai thời gian suy nghĩ. Trong thời gian đó, anh vẫn lui tới thăm con, đưa đón, mua sữa, mua đồ chơi...
Anh van xin tôi quay lại, hứa sẽ sửa sai. Trước Tết năm ngoái, tôi bị anh thuyết phục nên trở về. Một phần vì hy vọng, một phần vì không muốn con gái tôi phải lớn lên trong gia đình không trọn vẹn.
Chúng tôi lại sống cùng nhau. Bề ngoài mọi chuyện có vẻ yên ổn. Tôi đi làm, anh đón con, tối cả nhà cùng ăn cơm. Nhưng giữa những tháng ngày tưởng như đã yên, trái tim tôi vẫn lấp đầy bởi sự nghi ngờ và lạnh giá.
Một hôm đưa con đi khám bệnh vặt, tôi tìm hồ sơ y tế trong phòng kho của gia đình và phát hiện tập tài liệu mới nhưng được giấu kỹ sau giá để giày. Tôi tò mò lôi ra thì thấy trên đó viết: "Kết quả kiểm tra ADN cha con không cần mẫu máu, 99,9% chính xác". Tim tôi như chùng xuống.
Tôi không muốn tin. Nhưng bản năng mách bảo tôi phải tìm hiểu. Tôi tiếp tục đọc và đập vào mắt tên đứa trẻ chính là con gái tôi.
Tôi chết lặng. Người đàn ông từng nắm tay tôi khi vượt cạn, từng bế đứa bé đỏ hỏn từ tay bác sĩ và khóc như một đứa trẻ, giờ lại âm thầm nghi ngờ chính đứa con ấy không phải là máu mủ của mình.
Sáng hôm sau, khi con đã đến trường, tôi đặt tập tài liệu đó lên bàn ăn và hỏi anh: "Anh làm xét nghiệm ADN? Vì sao?". Anh chết lặng trong vài giây rồi đáp chậm rãi: "Anh xin lỗi. Anh đã nghi ngờ...".
Anh nghi ngờ tôi ngoại tình? Hay là muốn tìm cớ để phủi bỏ trách nhiệm? Anh cúi mặt, không phủ nhận, cũng không biện hộ.
Tôi ngửa đầu ra sau ghế, cười nhạt: "Em đã tha thứ cho anh khi anh phản bội em với người đàn bà khác. Vậy mà anh lại nghi ngờ đứa bé em mang nặng đẻ đau suốt 9 tháng 10 ngày. Anh biết không, thứ làm tổn thương nhất không phải là sự phản bội, mà là bị nghi ngờ khi em đã trao cả lòng tin".
Tối hôm đó, tôi thu dọn đồ đạc, bế con về nhà mẹ đẻ. Tôi để lại chìa khóa và một tờ đơn ly hôn.
Tôi nghĩ mọi chuyện đến đây là kết thúc. Nhưng 3 hôm sau, khi tôi quay lại nhà để lấy một số giấy tờ cá nhân, tôi bắt gặp người phụ nữ ấy, người chồng tôi từng qua lại, đang bước ra từ thang máy tầng 10, tay cầm túi xách công sở, vừa đi vừa sửa soạn quần áo xộc xệch.
Cô ta giật mình khi thấy tôi rồi quay ngoắt bỏ đi không một lời chào. Tôi đứng lặng, không cần hỏi cũng đoán được cô ta vừa từ đâu ra.
Tôi lên căn hộ, căn bếp còn vương mùi nước hoa xa lạ. Cửa phòng ngủ hé mở, trên bàn trang điểm là cốc nước có dấu son đỏ thẫm.
Tôi gọi anh ra. Anh lúng túng, ấp úng rồi thừa nhận: "Anh xin lỗi, bọn anh vẫn còn qua lại. Nhưng chỉ vì anh chưa dứt được, không phải vì còn yêu…".
Tôi bật cười, lần đầu tiên trong nhiều tháng, một tràng cười vang lên nhưng không hề vui vẻ. "Không yêu mà vẫn ngủ với nhau? Không yêu mà dẫn người ta về nhà, ngay trên chiếc giường tôi từng nằm với anh? Anh nghĩ tôi là con rối à?", tôi hét lên.
Tôi mở cửa, tìm tới nhà mẹ chồng ở trên nhà tôi 4 tầng lầu. Tôi gọi mẹ chồng, đưa bà xuống căn hộ của chúng tôi. Khi nhìn thấy chiếc cốc dính son, bà chết lặng.
Còn tôi chỉ nói một câu duy nhất: "Con không thể sống trong một gia đình mà người ta nghi ngờ con mình, phản bội con mình và còn đưa người đàn bà khác về nhà".
Tôi ký vào đơn ly hôn trước mặt bà. Nhưng mẹ chồng níu tay tôi và nói: "Con ơi còn các cháu. Con thương mẹ, thương các cháu, để mẹ xử lý việc này".
Ngay sau đó, mẹ sấn sổ bước tới, tát cho chồng tôi một cái vang dội. Tôi chứng kiến tất cả nhưng không ngăn được sự sụp đổ trong lòng.
Nhưng đã đến giờ đón con, tôi biết đưa con về nơi nào đây?
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: dantri@dantri.com.vn. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.