Ngôi trường ở Nga vẫn hoạt động dù chỉ có 1 học sinh
(Dân trí) - Dù chỉ còn một học sinh nhưng bà giáo Kuchukova vẫn lên lớp để ngôi trường nơi bà dạy học suốt hơn 40 năm qua không bị đóng cửa và học sinh duy nhất của trường không phải di chuyển quá xa.
Trong ngày khai giảng năm học mới hôm 2/9, cậu bé Ravil Izhmukhametov, 9 tuổi, và bà giáo Uminur Kuchukova, 61 tuổi, đã tới đặt hoa tại đài tượng niệm Thế chiến II tại ngôi làng Sibilyakovo, vùng Omsk, Nga. Bà Kuchukova đã dạy tại ngôi trường địa phương trong suốt 42 năm qua. Bà có thể nghỉ hưu vài năm trước, nhưng quyết định vẫn ở lại trường vì học sinh cuối cùng - một bé trái 9 tuổi.
Giống hàng nghìn ngôi làng nằm rải rác trên khắp nước Nga, ngôi làng hẻo lánh Sibilyakovo ở vùng Siberia đã trở nên vắng vẻ sau khi trang trại tập thể do nhà nước vận hành đóng cửa do sự sụp đổ của Liên bang Xô Viết năm 1991. Việc làm ngày càng ít dần và người dân cũng kéo nhau rời bỏ ngôi làng.
Ở thời kỳ “hoàng kim” vào những năm 1970, ngôi trường tiểu học của làng Sibilyakovo có 4 lớp học, mỗi lớp khoảng 18 học sinh, và làng có dân số khoảng 500 người. Bà Kuchukova đã dạy học tại ngôi trường địa phương suốt 42 năm.
Giờ đây, ngôi nhà của bà nhìn ra những căn nhà bị bỏ không ở tứ phía. Dân số của làng đã giảm xuống 39 người và Ravil Izhmukhametov là học sinh duy nhất của trường tiểu học địa phương.
Bà Kuchukova đã mua một ngôi nhà mới tại thị trấn Tara cách đó 50km. Bà dự kiến sẽ nghỉ hưu cùng chồng tại đó khi năm học hiện thời kết thúc, thời điểm bà cho rằng cậu bé Izhmukhametov đủ lớn để có thể di chuyển tới ngôi làng lân cận để tiếp tục học.
Ngôi trường gần nhất mất 30 phút di chuyển bằng tàu qua sông Irtysh, sau đó là 20 phút di chuyển trên xe buýt.
“Tôi rất tiếc cho cậu bé. Cha mẹ cậu chưa muốn cậu rời Sibilyakovo và việc để một bé trai nhỏ tuổi như vậy qua sông Irtysh khá đáng sợ. Sông thường có sóng lớn”, bà Kuchukova nói.
Dân số của ngôi làng chủ yếu là người Tatars, một nhóm thiểu số tại Nga.
Cha mẹ của Izhmukhametov là nông dân và chăn nuôi gia súc nhưng họ không muốn con trai ở lại làng khi cậu bé lớn lên. “Con lớn của chúng tôi sống ở thành phố và chúng tôi vui về điều đó”, ông Dinar Izhmukhametov, 48 tuổi, nói.
Izhmukhametov cho biết cậu không thích chuyển tới thành phố nhưng nhận ra rằng cậu sẽ không có lựa chọn nào khác.
Cậu bé tỏ ra bối rối khi được hỏi sẽ như thế nào nếu đến trường mà không có bất kỳ bạn cùng lớp nào. “Cháu không có ai để so sánh, nhưng tất nhiên cháu thích có bạn, vì thế cháu mong chờ chuyển tới ngôi trường mới”.
Nhìn lại sự nghiệp dạy học kéo dài vài thập niên, bà giáo Kuchukova cảm thấy buồn khi ngôi trường bà làm việc trong hơn 40 năm phải đóng cửa.
“Giờ đây, nó sẽ đứng đó giống như tại các ngôi làng lân cận, không ai cần nữa, trong khi người dân tại các thành phố không tìm được nơi cho con cái họ tại các trường tiểu học và phải xếp hàng ngay từ khi chúng chào đời”, bà nói.
Và dù bà Kuchukova cuối cùng phải chuyển tới Tara, bà nói sẽ không quên quá khứ.
“Cha mẹ tôi yên nghỉ tại đây, một phần đời của tôi cũng ở đây. Chúng tôi sẽ kỷ niệm ngày tưởng nhớ tại đây khi mọi người trở về để tưởng nhớ những người đã khuất… Chúng tôi sẽ chăm sóc các phần mộ”, bà Kuchukova nói.
An Bình
Theo Reuters