Sóc Trăng: 12 năm đi đòi tài sản, không cơ quan nào giải quyết
(Dân trí) - Chuyện xảy ra cách đây gần 20 năm ở huyện Mỹ Xuyên (tỉnh Sóc Trăng), với 5 phiên tòa xét xử, trong đó cấp sơ thẩm xử 2 lần, phúc thẩm 2 lần, giám đốc thẩm 1 lần. Cho đến khi bản án phúc thẩm lần 2 có hiệu lực, thì người bị kiện mất hết tài sản. Và 12 năm qua, người dân đi đòi lại mà không cơ quan nào giải quyết.
Theo trình bày của bà Giang Mỹ Hía (ngụ ấp Hòa Khanh, xã Thạnh Quới, huyện Mỹ Xuyên, tỉnh Sóc Trăng): Ngày 16/11/1997, bà Lý Mỹ Hạnh (SN 1965) đi chợ Thạnh Quới. Do có quen biết với bà Hạnh, nên Trần Bào Lợi (SN 1981, con bà Hía) đùa bằng cách dùng dây cột vào đuôi áo bà Hạnh. Phát hiện hành vi đùa cợt của Lợi, bà Hạnh đã rượt đuổi và vật Lợi xuống đất, dùng tay bóp mạnh vào “chỗ hiểm” của Lợi. Do quá đau, Lợi vùng vẫy khiến bà Hạnh ngã xuống. Xong ai về nhà nấy.
Mãi 4 tháng sau, bà Lý Mỹ Hạnh làm đơn khởi kiện Trần Bảo Lợi ra TAND huyện Mỹ Xuyên với lý do là Lợi xô bà ngã bị sụp cột sống. Nhận đơn của bà Hạnh, ngày 23/12/1998, TAND huyện Mỹ Xuyên xét xử và tuyên buộc Trần Bảo Lợi và gia đình có trách nhiệm bồi thường cho bà Hạnh số tiền là hơn 8,9 triệu đồng; chịu án phí 448.000 đồng.
Không đồng ý với phán quyết của tòa, ngày 31/12/1998, bà Giang Mỹ Hía (mẹ Trần Bảo Lợi, người giám hộ đương nhiên của Lợi, vì lúc đó Lợi mới 16 tuổi) làm đơn kháng cáo.
Ngày 25/9/1999, TAND tỉnh Sóc Trăng xét xử phúc thẩm và tuyên buộc Trần Bảo Lợi và gia đình có trách nhiệm bồi thường cho bà Hạnh số tiền là 5,9 triệu đồng; chịu án phí 280.000 đồng. Không đồng ý với phán quyết của tòa án tỉnh, bà Giang Mỹ Hía làm đơn kháng cáo lên TAND tối cao.
Ngày 21/9/2001, TAND tối cao mở phiên tòa giám đốc thẩm và quyết định hủy 2 bản án dân sự sơ thẩm của TAND huyện Mỹ Xuyên và phúc thẩm của TAND tỉnh Sóc Trăng; giao toàn bộ hồ sơ vụ kiện về TAND tỉnh Sóc Trăng xét xử lại từ giai đoạn sơ thẩm.
Theo nhận định của TAND tối cao, nguyên đơn Lý Mỹ Hạnh khai, sau khi xảy ra sự việc đã đến một số cơ sở y tế ở Sóc Trăng và Trung tâm chấn thương chỉnh hình TPHCM điều trị, nhưng bà Hạnh không cung cấp được hồ sơ bệnh án, không có giấy xuất nhập viện, giấy chứng nhận thương tật, không ghi ngày nhập viện cũng như ngày xuất viện. Thậm chí, trong tất cả các hóa đơn mua thuốc mà bà Hạnh cung cấp cho tòa án, chỉ có 4 hóa đơn phù hợp với đơn thuốc bác sĩ đã kê, còn lại không có đơn thuốc kèm theo, số lượng thuốc cũng quá lớn so với quy định.
Ông Trần Văn Phòng (cha ruột Lợi) cho biết thêm: “Khi nghe bà Hạnh nói phải đi điều trị tại TPHCM, chưa rõ thực hư ra sao, nhưng tôi cũng thay mặt gia đình lên thăm. Khi lên đến TPHCM, tôi điện thoại hỏi thì bà Hạnh nói đã xuất viện. Tôi vào Trung tâm chấn thương chỉnh hình hỏi thăm thì nơi đây cho biết không có bệnh nhân nào tên là Lý Mỹ Hạnh ở Sóc Trăng điều trị ở đây cả”.
Ngày 27/9/2003, TAND huyện Mỹ Xuyên xét xử sơ thẩm (lần 2), bác bỏ những đơn thuốc không hợp lệ của bà Hạnh, tuyên buộc Trần Bảo Lợi có trách nhiệm bồi thường cho bà Hạnh số tiền 3 triệu đồng, chịu án phí 50.000 đồng và 154.000 đồng án phí bồi thường.
Cho rằng tòa xử ép mình, ngày 8/8/2003, bà Hạnh làm đơn kháng cáo. Ngày 10/8/2003, Trần Bảo Lợi cũng làm đơn kháng cáo lên TAND tỉnh Sóc Trăng vì tuyên buộc của TAND huyện Mỹ Xuyên là vô lý.
Ngày 30/7/2004, TAND tỉnh Sóc Trăng xét xử và tuyên buộc Trần Bảo Lợi có trách nhiệm bồi thường cho bà Hạnh số tiền 1,1 triệu đồng và chịu án phí xác minh 193.000 đồng.
Điều đáng nói, sau khi bản án phúc thẩm (lần 1) có hiệu lực, ngày 30/8/2000, Phòng Thi hành án (nay là Cục Thi hành án) tỉnh Sóc Trăng và Đội Thi hành án (nay là Chi cục Thi hành án) huyện Mỹ Xuyên đã tiến hành cưỡng chế, kê biên tài sản của gia đình bà Hía, mà không thông báo cho gia đình biết, tự ý vào nhà thu giữ tài sản khi người trong nhà đi vắng.
Theo bà Hía, tài sản bị thu giữ gồm: 1 Tivi hiệu SONY 21 in, trị giá 5,4 triệu đồng; 1 đầu đĩa hiệu JVC trị giá 5,2 triệu đồng; 1 đầu đĩa hiệu AIWA trị giá 7,1 triệu đồng; 1 đầu đọc trị giá 600.000 đồng; 1 bộ điều khiển từ xa của Tivi SONY; 1 bộ điều khiển từ xa của đầu máy JVC. Tất cả những tài sản trên đều là hàng mới chính hãng, với tổng số tiền trên 18,3 triệu đồng.
Số tài sản đó được Phòng Thi hành án tỉnh Sóc Trăng bán với giá 8,46 triệu đồng; trong đó bồi thường cho bà Lý Mỹ Hạnh hết 5,9 triệu đồng, án phí hết 280.000 đồng; riêng số tiền dư ra không biết nằm ở đâu ?
Kể từ ngày phiên tòa phúc thẩm (lần 2) kết thúc đến nay đã 12 năm, vậy mà chưa một cơ quan nào giải quyết trả lại tài sản cho bà Giang Mỹ Hía, dù bà đã gửi rất nhiều đơn yêu cầu. “Tôi nhiều lần yêu cầu giải quyết, nhưng không cơ quan nào nghe. Con tôi đã mất, nay án vẫn chưa xong, thật là vô lý”, bà Hía bức xúc.
Bà Giang Mỹ Hía cho biết thêm: “Đã 12 năm nay, vợ chồng tôi gửi đơn đến rất nhiều cơ quan ở tỉnh, Trung ương, đề nghị xem xét giải quyết trả lại tài sản cho gia đình mình nhưng không một cơ quan nào giải quyết. Chúng tôi không bỏ cuộc, nhưng với cách hành xử như vậy, cơ quan chức năng đã bắt chúng tôi phải thua cuộc, chịu mất tài sản một cách vô lý. Thử hỏi, luật pháp ở đâu mà để chúng tôi phải chịu sự bất công đó kéo dài nhiều năm nay”.
Dư luận đặt vấn đề, trong vụ việc này, cơ quan nào chịu trách nhiệm trả lại tài sản cho bà Giang Mỹ Hía, cơ quan thi hành án hay TAND tỉnh Sóc Trăng (?).
Dân trí sẽ tiếp tục thông tin sự việc đến bạn đọc.
Bạch Dương