Đại gia Việt “đốt tiền” tại sòng bạc lớn nhất Campuchia
Một ngày sau khi bỏ thị thực nhập cảnh (visa) vào Campuchia, ngày 5/12, chúng tôi lên đường sang nước bạn để tìm hiểu tình hình các con bạc từ Việt Nam đổ sang đây núp dưới danh nghĩa du khách.
Đúng như dự đoán của nhiều người, việc bỏ thị thực đồng hành với việc tiết kiệm được hơn 20 đô la đã khiến con bạc khắp nơi đổ dồn từ biên giới cho đến thủ đô Phnôm Pênh.
Đêm tháng 12. Dọc bờ sông Mêkông, gần quảng trường trung tâm và cung điện hoàng gia đông đúc du khách, Nagaworld - casino lớn nhất Phnôm Pênh sáng đèn như ban ngày. Một lượng lớn con bạc từ Việt Nam đang có mặt tại đây.
Con kiến không lọt
8 giờ tối, đón chúng tôi tại khách sạn Favour trên đại lộ Bounivong, Hải “mập” - hơn 20 năm sống tại nước bạn - hề hà: “Ông nhớ đừng mang theo máy ảnh nha, vì không tài nào chụp được đâu! Lên xe của tôi đi, chứ đừng đi tuk-tuk, vệ sĩ casino không xem ra gì đâu”. Tôi ậm ừ cho qua chuyện và leo lên chiếc “Lếch-xù” (Lexus) mới cáu.
Chiếc xe tiến sát tiền sảnh của sòng bài, lúc này xe hơi đã đậu kín hai bên đường. Nếu khách không đi xe hơi, tiếp tân không thèm... ngó! Những chiếc Mẹc (Mercedes), Lếch-xù (Lexus), Camry bóng loáng liên tiếp trườn lên thềm cửa.
Naga là một “phiên bản” của Diamond Plaza tại Sài Gòn nhưng bề thế hơn nhiều. Tòa nhà này gồm 13 tầng, chia làm 4 khu vực với các sòng bài và tổ hợp nhà hàng, khách sạn. “Cứ chiều thứ 6 đến chủ nhật là toàn khách Việt Nam không à. Họ chủ yếu là người Việt gốc Hoa sống tại các quận 5, 6, 11...” - Hải “mập” nói.
Ai muốn vào bên trong cũng phải đi qua cửa từ, rồi đối diện với các vệ sĩ to cao, lịch lãm trong bộ veston đen, tay lăm lăm bộ đàm. Mọi đồ đạc mang theo từ máy ảnh, máy ghi hình, điện thoại đến túi xách đều bỏ qua cổng kiểm tra. Trong lúc bước qua cửa từ, biết thế nào máy cũng phát hiện mang theo ĐTDĐ trong người nên tôi đã chuẩn bị sẵn hai cái, có thể chụp hình thay máy ảnh. Các vệ sĩ xáp tới bên tôi, yêu cầu xét người, tôi từ tốn móc ra một cái 2 “chấm”, còn cái 3,2 “chấm” thì... vẫn nằm im trong túi quần bên kia. Tất cả máy quay phim, máy ảnh, điện thoại của tôi đã bị các nhân viên giữ lại, trừ cái điện thoại thứ hai. Tôi nhanh chân vào trong.
Trước mặt chúng tôi là khu vực trệt với bốn cột đèn chùm sáng loáng, mỗi cái dài khoảng 10 mét. Anh Trần Văn Tùng, một thợ mộc có tiếng tại Phnôm Pênh mà tôi đã gặp trước đó, cho biết: “Các công trình này đều do thợ người Việt làm vì đòi hỏi kĩ thuật cao và khá nguy hiểm”. Sàn nhà lát đá, không có một vết bẩn, rộng thênh thang. Quẹo tay phải là đã tới khu vực sòng bài.
Hàng trăm bàn với các cô em chia bài đẹp như mộng trong sắc áo sẫm và váy ngắn. Những cô gái là Khơme “lai” nên khá trắng trẻo, tóc nhuộm theo kiểu “tóc nâu môi trầm”, mắt kẻ đậm, đôi tay chia bài nhuần nhuyễn. Ngồi ghế cao cạnh bên là các cô quản lý trong bộ veston đen lịch sự và xinh đẹp không kém. Thông thường, tại các sòng bài có một cô gái chia bài chính, nếu nhà cái thua, quản lý sẽ nháy mắt cho nhân viên phụ vào thay ngay.
Naga casino được lợp bằng giấy bạc để lấy sáng nên người chơi không hề biết đang là nửa đêm hay ban ngày. Sàn nhà trải thảm đỏ lộng lẫy. Ở các bàn, ngoài dân cờ bạc có rất nhiều nhân viên, vệ sĩ cao to liên tục “kè” theo du khách để chống bọn trộm cắp trà trộn vào móc túi.
Giữa các bàn đánh bài, tiểu cảnh được thiết kế rất đẹp dành cho du khách ngồi xem. Tôi tranh thủ nhập vai, và mới rút cái điện thoại cuối cùng để chọn góc thì một cánh tay to đùng từ đâu xuất hiện và che ngang. Anh này nói rất đanh thép: “No picture” (không được chụp hình) và tạm giữ chiếc điện thoại của tôi. Từ lúc này trở đi, bốn bề xung quanh phía tôi ngồi đều có các vệ sĩ, nhân viên tay cầm bộ đàm liên tục liên lạc với nhau và tất nhiên không lúc nào rời mắt khỏi “vị khách lạ”.
Naga - Sòng bạc lớn nhất Campuchia (Ảnh: CATPHCM) |
Nấc thang ngàn đô
Khác với các casino ở biên giới, sòng bài ở thủ đô có giá trị cao hơn nhiều. Riêng tại Naga, muốn tham gia trò đỏ đen, con bạc phải đổi phỉnh có mệnh giá thấp nhất là 20 đô la. Đó là cái giá dành cho khu vực dưới đất, còn muốn lên trên lầu phải đổi phỉnh từ 100 đô trở lên.
Tại bàn chơi rô-lét (rolex), giống như chơi trò đặt tiền theo hình, nếu ai đặt hình con nai, trúng sẽ được ăn gấp 20 lần; hình con hổ được 40 lần; hình con gà được 60 lần... “Món” bài này thu hút nhiều con bạc mới vào nghề vì dễ chơi. Thanh, giám đốc một công ty TNHH, từ Hà Nội bay vào TPHCM rồi chuồn sang đây dịp cuối tuần, hớn hở ra mặt khi anh trúng ô con ngựa.
Cầm đống phỉnh, anh dồn hết vào cửa con gà để gỡ gạc cho trận thua tuần trước. Nhiều con bạc thấy anh vừa thắng, cũng lao vào cửa này. Sau hai phút, ván bài kết thúc ở ô... con nai khi chỉ có một con bạc đặt một phỉnh 20 đô. Người vừa trúng là một cô gái người Việt trong bộ váy ngắn cũn cỡn, trễ ngực. Chồng phỉnh loại 50 đô của cô cao ngất. Cô ta phì phèo điếu xì gà thơm phức, các con bạc vội “ghé theo” lấy hên nhưng liên tục thất thủ.
Theo quan sát của chúng tôi, từ bàn đặt, nhà cái có thể dùng camera ghi hình lại và điều chỉnh kết quả. Mỗi lần con bạc dồn hết vào một ô nhất định, chắc chắn nhà cái sẽ không ra ô đó. Nhà cái đã huy động một lượng lớn các em chân dài để câu khách và “gá bạc”. Bằng chứng là các cô đánh rất chuyên nghiệp và không tỏ ra cảm xúc gì dù thắng hay thua mỗi ván cả nghìn đô.
Tâm điểm của tầng trệt lúc này là các bàn xì dzách, bài cào, xập xám... bởi toàn đại gia từ Việt Nam sang chơi. Họ đi đánh bạc nhưng chỉ ở Cambodia Hotel - khách sạn 5 sao lớn nhất thủ đô, vì được phục vụ từ A đến Z. Tôi gặp lại những người quen cũ từ quận 6 sang đây khi đi chung chuyến xe lúc sáng. Để thể hiện đẳng cấp, các đại gia chỉ chơi phỉnh 100 đô la. Mỗi ván, họ dám đặt cả 50 phỉnh là bình thường. Ông Lâm, một đại gia ở quận 6 nãy giờ đã “đi tong” hơn 10.000 đô nên cố gỡ. Bên cạnh ông, bà Mỹ - một con bạc khác - cũng nặn bài rất chuyên nghiệp, đã thua cạn 20.000 đô la. Ông Thái quay sang chửi rủa bà Mỹ bằng tiếng Hoa, rồi gắp vội miếng trái cây bỏ vào miệng. Nhà cái vẫn chia bài xoèn xoẹt, họ nhìn nhau và cười ra vẻ khoái chí khi các vị khách đến từ Việt Nam luôn la hét lúc chuẩn bị lật bài.
Hải “mập” thì thầm vào tai tôi: “Ở đây có nét riêng biệt là khách có thể tự thuê sòng để đánh với nhau mà không sợ công an nên Naga đông người Việt lắm”. Nói đoạn, Hải dẫn tôi “đột nhập” lên lầu vào hai phòng VIP.
Các sòng bài cào ở đây đang vào “giờ vàng”. Tuấn - chủ cửa hàng kinh doanh nội thất tại quận 11, đi đánh bài với một nhóm bạn từ Việt Nam sang - đang kéo ghế ngồi vào sòng. Tuấn và cậu bạn đổi 100 phỉnh, loại 1.000 đô/phỉnh để mau chóng vào cuộc. So với phía tầng trệt, sòng VIP chỉ dành cho đại gia thứ thiệt. Đi đánh bài, Tuấn còn dẫn theo một em chân dài nghe đâu là người mẫu từ Việt Nam sang để hầu rượu. 5 ván liền trắng tay, Tuấn văng tục rồi kêu cô gái gọi một chai Hennessy để lấy khí thế chơi tiếp. Trước khi đè bài xuống bàn nặn từng con, cô em đi theo lại gắp trái cây cho sếp, rót rượu và mồi thuốc.
Khuôn mặt Tuấn nóng bừng khi đã bay hết 10.000 đô trong vài ván đầu tiên. Nóng máy, Tuấn nói nhỏ vào tai cô gái theo tháp tùng để đổi tiếp 200 phỉnh loại 1.000 đô/cái. Thắng được một ván, Tuấn ném 50 phỉnh ra để gỡ vốn nhưng lần này anh ta đã “nặn” phải một bà đầm già và lá số mười đen đúa, anh lấy ngay thêm con hai cơ đỏ chói và thua sát nút nhà cái. Tức giận, Tuấn đấm tay xuống bàn đến nỗi bể cả mặt kính chiếc đồng hồ Longines. Trên cổ anh, chiếc dây chuyền vàng to như dây xích rung bần bật. Tuấn ném hết những con phỉnh vào ô đặt để tiếp tục cuộc chơi. Và cô gái đi theo tiếp tục đổi tiền...
Thất thểu lúc bình minh
5 giờ sáng, chúng tôi rời khỏi Naga để về nghỉ sau một đêm thức trắng nhưng không khí tại sòng bài vẫn đặc quánh mùi thuốc và những dáng đi xiêu vẹo vì thua bài và say rượu. Tam Chanda, cô gái chia bài đẹp như tiên cũng vừa thay trang phục để đổi ca, nói với tôi bằng tiếng Anh lơ lớ: “Mỗi tháng, lương của em được 170 đô, có khách sộp thì bo thêm cho tụi em vài phỉnh để ra đổi đô. Tụi em phục vụ cả ngày, nhưng thông thường từ 12 giờ trưa mới đông”. Cô vừa ra khỏi cửa, một chàng trai trong xe hơi đã bước xuống mở cửa “đưa nàng về dinh”.
Tôi gặp lại Tuấn cùng cô gái lúc nãy ở phòng VIP đang bước xuống. Tuấn không đi nổi nữa vì mệt lả sau cả đêm dán mắt vào những lá bài. Cô gái đi theo Tuấn bảo: “Ảnh “toi” gần 200.000 đô rồi. Đêm nay xui quá, mấy đêm trước thua vài chục nghìn đô thôi!”. Chỉ cần một cú điện thoại, chiếc Camry biển số Campuchia đã trờ tới, chiến hữu nhanh chóng “bốc” ông chủ trẻ và người tình lên xe, thẳng tiến về hướng khách sạn Cambodia. Còn ông Thái, bà Mỹ lủi thủi bước ra tiền sảnh. Vừa đi, họ vừa bứt đầu gãi tai vì thua bạc.
Bầu trời bắt đầu có những tia sáng yếu ớt. Gió từ sông Mêkông thổi vào mát lạnh. Chúng tôi trông thấy những gánh rau đang ra chợ sớm. Các bác tài xe tuk-tuk sau giấc ngủ vùi trong đêm đã nhỏm dậy khi thấy con bạc bước ra từ Naga. Họ chỉ ước mơ kiếm vài đô la để đủ sống trong một ngày.
Theo Công an TPHCM