Vòng tay ôm
(Dân trí) - Ngày biết mẹ mang bầu, con nhảy nhót tưng bừng, đi khoe khắp nơi, con mừng vì sắp có bạn để chơi cùng mà. Đi học về là hỏi em bé khỏe không, mẹ có bị mệt không, khiến mẹ xúc động.
Em bé chào đời, choán hầu hết thời gian của mẹ, con cũng biết nhường, không dám mè nheo đòi mẹ bế, nhưng có vẻ con vẫn còn “thèm” mẹ lắm. Mẹ cứ vừa đặt em xuống tính tranh thủ dọn dẹp gì đó, thì con đã nhảy gọn vào lòng mẹ, mẹ định quát xê ra, nhưng nhìn đôi mắt mở to của con lại không nỡ. Con ngước nhìn và hỏi “Mẹ, mẹ có yêu con không?”. Mẹ cười: “Có chứ”. Con lại giụi đầu vào ngực mẹ khiến mẹ động lòng. Đã bao lâu rồi mẹ không bế con? Mẹ chẳng nhớ nữa, chắc từ hồi có chửa em bé, mẹ đã hay bẳn bó và hắt con sang bố, hai bố con cứ lủi thủi bên nhau, bố tắm cho con, cho con ăn, đọc truyện và cho con đi ngủ…
Thế rồi hôm nay một tấm ảnh chợt lọt vào mắt mẹ, đó là hình một em bé lấy phấn vẽ hình người mẹ thật to trên nền đất, rồi em ấy nằm cuộn tròn vào giữa hình vẽ ấy, có lẽ em cũng nhớ và thèm một vòng tay ôm giữa lòng mẹ mình. Mẹ lặng người nghĩ đến con.
Nhớ hôm nửa đêm em bé thức giấc, mẹ dỗ em và bỗng không thấy bố đâu, mẹ đi tìm thì thấy hai bố con đang ôm nhau ngủ bên phòng con. Sáng ra mẹ ngạc nhiên hỏi bố, ra là đêm con gọi “Mẹ ơi” mấy lần mà mẹ không hề biết, bố vội chạy sang vỗ mông con, thế là con choàng lấy cổ bố ôm níu xuống, thế là bố mủi lòng nằm cùng con, rồi đôi bàn tay gầy guộc nhưng ôm rất chặt ấy khiến bố ngủ thiếp đến tận sáng. Nghe bố kể lại mà mắt mũi mẹ cứ cay cay.
Mẹ nhớ cả những buổi sáng con luôn kịp thức dậy sớm trước cả bố mẹ, tranh thủ lúc em bé chưa dậy để chạy sang phòng ôm mẹ một lúc rồi mới dậy hẳn. Mẹ chẳng nỡ từ chối con điều nhỏ xinh như thế. Chỉ là một cái ôm thôi sao phải hà tiện nhỉ?
Con còi dí, vậy mà mỗi lúc mẹ nhờ “Con ôm em để mẹ nấu cơm nhé!” là con lại ngồi dựa vào tường ngay ngắn, chìa hai tay ra: “Mẹ, con bế em cho” dù chỉ được vài phút con đã kêu to: “Con mỏi quá mẹ ơi”, “Mẹ ơi em khóc”, mẹ vội vàng chạy đến thấy con đang lấy bàn tay bé xíu vỗ vỗ vào người em “Anh đây, anh yêu”. Có lúc đang dở tay mẹ nhắc với vào “Con hỏi chuyện em đi” là con lại đọc thuộc lòng: “A, em bé à, em có ngoan không? Có à. Có yêu anh không, có à? Anh cũng yêu em lắm. Con hỏi chuyện em xong rồi mẹ ơi”, “Con lấy xúc xắc chơi với em, hát cho em nghe đi”. Con lại kiên nhẫn làm theo...
Hình như con không ghen tị với em, mà chỉ là thấy trống vắng vì mẹ thiếu quan tâm đến con hơn xưa thôi, đúng không! Hôm nay mẹ sẽ giành việc của bố, sẽ đưa con đi đánh răng, đọc truyện con nghe, ôm con thật chặt và ru con ngủ nhé. Con yêu của mẹ đã ra dáng anh cả quá rồi!
TSL