"Mẹ, vợ con không còn trong trắng", lời của mẹ sau đó cứu cả đời con trai

Huyền Anh

(Dân trí) - 27 tuổi, tôi là người đàn ông ít nói, sống hướng nội, có ít quan hệ và ngại giao tiếp với mọi người. Tôi thấy thời này ai cũng sống hời hợt, đánh mất nhiều giá trị. Tôi thà ở một mình.

Đó là lời mào đầu trong lá thư tâm sự của một người đàn ông mà cuộc đời anh ta lẽ ra đã có thể rẽ sang hướng khác, vuột mất người trân quý của đời mình nếu không kịp thời thoát khỏi cơn u mê của định kiến cũ kỹ làm mờ mắt:

"Nhiều năm rồi tôi chờ đợi nửa kia của mình xuất hiện, nhưng cũng ngần ấy năm tôi chưa từng có mối quan hệ nào. Bố mẹ rất lo lắng nên suốt ngày đi nhờ hỏi người thân bạn bè xem có ai để giới thiệu cho tôi. Tôi đi xem mắt rất nhiều, hết lần này đến lần khác tới mức cảm xúc gần như tê liệt. Cô nào tôi cũng không vừa ý.

Cho đến một ngày, khi đó tôi chẳng còn trông mong gì ở chuyện xem mắt, thì nhận được cuộc gọi của mẹ vào buổi chiều. Mẹ bảo muốn tôi đến một nơi, và khi tôi đến, thì cô gái ấy đã ở đó.

Trông cô ấy hơi giống tôi, về tướng mạo, và phong cách. Bạn biết đấy tính tôi rất truyền thống, như một con người hiếm hoi còn sót lại trong cuộc sống này. Vậy mà cô ấy cũng có vẻ là người như thế. Chúng tôi đúng là có số phu thê. Sau buổi hẹn hò, tôi và cô ấy kết bạn trên facebook.

Tiếp xúc với nhau một thời gian, mọi thứ ở cô ấy đều khiến tôi hài lòng. Cách sống hàng ngày của cô ấy cũng làm tôi thấy thích, có cái gì đó đơn giản mà tinh tế, không phô trương nhưng lại rất duyên dáng. Tôi thầm cảm ơn mẹ vì đã lựa chọn cho tôi một người con gái ưng ý đến như vậy.

Tôi cũng hỏi cô ấy một số vấn đề riêng tư và được biết cô ấy từng có bạn trai, nhưng cô ấy chưa bao giờ nói về anh ta cả, cũng gần như không có gì để nói. Cô ấy chỉ bảo rằng "cái gì qua rồi thì để cho nó qua đi, anh là hiện tại và tương lai của em". Hẹn hò với nhau được nửa năm, chúng tôi làm đám cưới.

Mẹ, vợ con không còn trong trắng, lời của mẹ sau đó cứu cả đời con trai - 1

Ảnh minh họa: Getty Images.

Đêm tân hôn, tôi vô cùng háo hức và phấn chấn. Nhưng tôi nhận thấy rằng, sau lần đầu vợ chồng gần gũi nhau, vợ tôi không để lại dấu vết gì trên miếng khăn trải giường cả.

Đột nhiên tôi cảm thấy mình bị lừa dối. Vào lúc đó tôi tự nhiên nghĩ rằng người phụ nữ này đã lừa tôi. Cô ấy rõ ràng là không còn trong trắng. Tôi không còn hứng thú tiếp tục ngày hôm đó. Ngày hôm sau và một vài hôm sau nữa, tôi đều cẩn thận kiểm tra lại, nhưng vẫn không thấy gì, trong khi vợ tôi nói rằng cô ấy chưa từng cùng ai cả.

Tôi không tin, tôi không thể chấp nhận được. Tôi đến gặp mẹ và nói với bà về điều đó. Tôi cũng bảo với bà rằng tôi sẽ ly hôn.

Tôi tưởng mẹ sẽ ủng hộ tôi nhưng bà nghe xong chỉ điềm tĩnh nói:

"Con và vợ con hợp nhau đến như vậy, con bé là một nửa hiếm hoi trong nhiều cô gái con đã thử tiếp cận mà không hề thấy phù hợp. Chẳng phải nếu không có vấn đề này, con tin rằng hai đứa sẽ làm nên một tổ ấm hạnh phúc hay sao?

Vợ con có nói dối hay không, hãy nhìn vào nhân cách và cách sống của con bé để đánh giá điều đó. Nhưng mẹ muốn con hiểu rằng vấn đề của con bé không phải vấn đề mà ai cũng có, song là chuyện vẫn có thể xảy ra.

Tại sao con muốn kết hôn với một người nào đó? Chẳng phải vì con yêu người ấy hay sao?".

Sau một vài câu hỏi của mẹ, tôi dần tìm ra được câu trả lời cho chính mình. Thật ra thì điều khiến tôi ấm ức không phải việc vợ tôi "còn" hay "mất", chỉ là tôi đã tự ám thị rằng cô ấy nói dối tôi, rồi tự mình trở nên tức giận. Tôi cũng tự hỏi rằng nếu thực sự vì một lý do nào đó mà cô ấy không còn cái màng sinh học ấy đi chăng nữa, thì tôi chẳng lẽ sẽ không muốn cưới cô ấy sao? Ồ không, tôi cưới vì tôi yêu cô ấy.

Về đến nhà, tôi đã biết phải xử lý thế nào. Tôi ôm vợ mình và nói rằng: "Xin lỗi em, anh vừa làm sai một chuyện".

Tôi đã có một quyết định đúng đắn nhất trong đời mình sau buổi nói chuyện "đặc biệt" với mẹ. Tôi không bao giờ phải nói về chuyện đó nữa với bà.

Vợ chồng tôi bên nhau đã được mười mấy năm rồi, có hai đứa con một trai một gái ngoan ngoãn và sáng dạ. Vợ tôi chưa từng nói dối chồng bất cứ điều gì, tôi cũng không có bí mật nào với cô ấy. Hạnh phúc của chúng tôi là được bình yên ngồi bên nhau trước hiên nhà, ngắm trăng vằng vặc sáng lúc tối khuya, ngắm đóa hoa dưới nắng mai vào buổi sớm, cô ấy pha một ấm trà vợ chồng cùng nhâm nhi bánh ngọt và trò chuyện về các con, về các kế hoạch trong gia đình.

Tôi tự nhủ rằng nếu ngày ấy không có những điều mẹ dạy cho tôi về niềm tin vào tình yêu và cách đúng đắn tôn trọng người phụ nữ, thì cuộc đời tôi hẳn đã rẽ sang hướng khác".