Đưa con về ngoại chơi 3 tiếng, tôi trở thành "tội đồ" trong mắt nhà chồng
(Dân trí) - "Cô muốn chọc tức tôi à?", chồng đã tức giận mắng tôi như thế.
Tôi năm nay 38 tuổi, chồng tôi 40 tuổi, có hai con đang học cấp hai. Chúng tôi sống trong cùng một căn nhà nhưng đã từ lâu, chúng tôi chẳng còn thực sự là vợ chồng nữa.
Chồng tôi là người đàn ông có trách nhiệm, giỏi giang, thương con, đặc biệt không rượu chè, cờ bạc.
Nhưng anh là người có “kỷ luật thép”, với niềm tin rằng mọi thứ trong nhà phải theo quy chuẩn của anh. Từ việc xếp đôi dép thế nào, khăn tắm phơi ra sao cho đến chuyện con ăn mấy muỗng cơm…, tất cả phải theo nguyên tắc.
Anh từng bảo tôi: “Người phụ nữ tốt là người biết giữ nhà sạch như lau như ly”. Vì thế, một vệt nước đọng trên bồn rửa hay một chiếc áo treo lệch hướng, anh sẵn sàng lớn tiếng, thậm chí đập tay vào bàn, nói rằng tôi “bừa bãi, bẩn thỉu, lôi thôi, không biết làm vợ, làm mẹ”.
Biết tính anh, tôi luôn cố gắng chu toàn và nhịn anh. Nhưng nỗi sợ chẳng vì thế mà vơi đi. Có tối, con gái tôi làm đổ vỡ ly nước, sợ đến run tay. Con trai lớn 12 tuổi nắm chặt tay em, run rẩy: “Dọn ngay, đừng để ba nhìn thấy”.
Có lần, thằng bé lớn bị điểm 6 môn Toán, anh quát mắng thậm tệ: “Học hành như thế này thì sau làm công nhân, cho tiền ăn học để đạt kết quả như này à? Sau này làm ăn được cái gì?”.
Thực sự điểm 6 không hề kinh khủng đến mức để một người bố nói ra những lời nghiêm khắc đến tổn thương con trẻ như thế. Nghe vậy, tôi lập tức can thiệp nhưng bị anh quát “không biết dạy con, vô trách nhiệm”.

Căn nhà của chúng tôi tồn tại dưới những quy tắc ngặt nghèo, nơi sự nóng nảy và phán xét của chồng là tiêu chuẩn (Ảnh minh hoạ: iStock).
Vậy đó, căn nhà của chúng tôi tồn tại dưới những quy tắc ngặt nghèo, nơi sự nóng nảy và phán xét của chồng là tiêu chuẩn. Tôi lại vốn tính hướng nội, nhẹ nhàng, muốn không gian bình yên, nay trở thành người luôn phải nhún nhường, chịu đựng.
3 mẹ con tôi sống trong nỗi sợ âm ỉ, từ ánh mắt mắng mỏ, lời dạy dỗ cực đoan đến sự can thiệp quá mức của anh. Mỗi ngày đều là sự tương phản khắc nghiệt: Ngoài xã hội tôi cố gắng bao nhiêu nhưng trong nhà, mọi hành vi đều bị soi xét, mọi lời nói đều có thể bị coi là "lệch chuẩn".
Tôi nhìn con mà thấy như dao cắt lòng. Tôi nhận ra, căn nhà của mình đã không còn hơi ấm, thay vào đó chỉ còn sự kìm nén và nỗi sợ. Những trận cãi vã cứ thể tăng dần, tình cảm nhạt dần, mỗi người một cuộc sống, hạn chế giao tiếp đến mức tối đa.
Chúng tôi từng vài lần nói đến chuyện ly hôn. Nhưng như nhiều gia đình khác, hai bên nội ngoại đều khuyên “cố thêm chút nữa vì con”. Thế là chúng tôi tạm thỏa thuận “sống hòa bình”, không can thiệp vào nhau. Tôi dồn hết năng lượng vào công việc và con cái, cố giữ mọi thứ yên bình nhất có thể.
Nhưng tất nhiên, những mâu thuẫn thường không cần có lý mà chỉ đợi có cái cớ để nổ ra.
Chẳng là trước nay mỗi tối chủ nhật, tôi thường đưa hai con về nhà ngoại chơi, chỉ hai tiếng, có khi 3 tiếng. Ăn bữa cơm với ông bà ngoại, nghe bà kể chuyện vườn rau, để con được chạy quanh nhà chơi với ông và thoải mái nói: “Ông ơi, con thắng rồi”.
Khoảng thời gian ngắn ngủi ấy là lúc duy nhất tôi thấy 3 mẹ con mình còn được thở. Nhưng không ngờ, chính việc đó lại biến tôi trở thành “tội lỗi” trong mắt chồng và cả nhà chồng.
Chủ nhật vừa rồi, 9h tối, 3 mẹ con tôi trở về từ nhà ngoại. Chồng tôi ngồi trong phòng khách, mắt lạnh tanh: “Cô cố tình làm tôi mất mặt đúng không? Đã nói ở nhà cho tôi yên, còn kéo con đi ngoại. Cô muốn chọc tức tôi à?”.
Tôi đứng im, hai đứa nhỏ núp sau lưng, mắt ngấn nước. Mẹ chồng ngồi đó, giọng nhẹ nhưng đầy ẩn ý: “Thôi con à, vợ chồng đang căng thẳng, về ngoại làm gì, có việc thì về. Phụ nữ khôn ngoan phải biết nhẫn nhịn, giữ hòa khí”.
Như giọt nước tràn ly, bao nhiêu uất ức bị dồn nén trong tôi nay có dịp bùng nổ. Tôi cứng giọng: “Con làm gì vi phạm đạo đức ạ? Là vì con cho cháu về thăm ông bà ngoại hai tiếng?”. Không ai trả lời được, tiếng tivi phát chương trình đều đều và lạnh lẽo.
Từ hôm đó, mỗi chủ nhật trở thành “cơn bão” mới trong gia đình. Nếu im lặng, tôi bị xem là “cứng đầu”. Nếu nói, tôi bị xem là “cãi chồng”. Nếu về nhà ngoại chơi, tôi bị coi là “làm khổ con”. Chỉ vì một buổi thăm ngoại vài tiếng, tôi bị quy kết là “ích kỷ”, là người phá vỡ hòa khí.
Tôi tự hỏi: Tôi phải làm gì để hài lòng chồng và gia đình chồng? Làm thế nào để con tôi được sống với tuổi thơ bình yên? Tôi không bỏ bê gia đình, không tiêu xài hoang phí nhưng luôn bị chồng đánh giá là thiếu chuẩn mực làm mẹ.
Tôi đã sai điều gì? Tôi phải làm gì đây?
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: dantri@dantri.com.vn. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.










