Cái thứ vợ gì đánh chồng hăng đến thế!
(Dân trí) - Vợ chồng tôi sống được với nhau đến giờ là do tôi tốt nhịn, chứ phải như người khác, bỏ lâu rồi, muốn sống chết ra sao thì ra.
Phải cái mụ ấy dữ quá, suốt mười mấy năm sống với nhau tôi chẳng có lúc nào được mát mặt vì vợ yêu vợ chiều, vợ phục dịch như người ta cả. Nhà có 3 “thằng”, đồng vai phải lứa như nhau hết, điên lên mụ ấy chửi thằng bố cũng như thằng con.
Cho nên cái hôm tôi đi chiếu bạc là tôi cố ý. Y như rằng, mụ vợ lại xuất hiện sau vài lần điện thoại cho tôi không được. Lần này mụ không đánh không chửi ngay tại trận, mà cười giả lả gọi tôi về. Ra đến đường mụ mới bắt đầu lên cơn. Tôi vì đã có chuẩn bị tinh thần trước nên nói cứng “bà một vừa hai phải thôi, tôi đi đâu mặc xác tôi can gì đến bà”. Có tí ngỡ ngàng nhưng mụ lại quàng quạc cái mồm phủ đầu tôi ngay. Tôi cãi lại đâu được hai câu thì ăn ngay một cước của mụ vào chỗ hiểm, đau điếng người, chảy cả nước mắt. Cái chỗ mụ tung cước lại ngay đầu ngõ chợ, thế nên bây giờ ai cũng biết tôi là thằng bị vợ tẩn đến khóc. Hai thằng con tôi ngày càng chẳng coi bố ra gì, chúng nó chỉ sợ mẹ chứ không nghe tôi.
Người ta bảo hai người kết hôn muốn ăn đời ở kiếp thì phải lựa cho người cương kẻ nhu, chồng giận thì vợ bớt lời và ngược lại. Nhưng tôi chỉ toàn thấy mình nhu, mụ ấy cương. Tôi càng ngày càng sợ vợ, chết quách cho xong, chứ sống thế này thì sống làm gì!
Đ.H