Bị ép bỏ việc chăm mẹ bệnh, tôi cho chồng một cái kết bất ngờ

Nghi Phương

(Dân trí) - Nghĩ rằng vợ phải có trách nhiệm chăm sóc mẹ chồng, anh ép tôi từ bỏ công việc để làm tròn bổn phận. Cuối cùng, tôi đưa ra quyết định...

Tôi năm nay 36 tuổi. Tôi từng nghĩ hôn nhân là sự sẻ chia, là cùng nhau vượt qua khó khăn. Nhưng cuối cùng, tôi nhận ra có những thứ mình không thể hy sinh, dù đó là gia đình.

Tôi và Thanh quen nhau qua sự giới thiệu của một người bạn. Khi đó, tôi là nhân viên giao dịch ngân hàng, còn anh làm công nhân xây dựng.

Xuất thân của chúng tôi khác nhau khá nhiều. Bố mẹ tôi là công chức nhà nước, còn anh ấy chỉ học hết trung học rồi đi làm kiếm sống. Khi biết về anh, bố mẹ tôi kịch liệt phản đối. Họ cho rằng, anh không xứng với tôi, không thể cho tôi tương lai ổn định.

Tuy nhiên, tôi vẫn lựa Thanh vì anh là người chân thành, chăm chỉ và có ý chí. Tôi tin rằng, chỉ cần hai vợ chồng đồng lòng, chúng tôi có thể xây dựng gia đình hạnh phúc.

Bị ép bỏ việc chăm mẹ bệnh, tôi cho chồng một cái kết bất ngờ - 1

Là người phụ nữ hiện đại, tôi không chấp nhận việc từ bỏ sự nghiệp để ở nhà chăm sóc mẹ chồng (Ảnh: ShutterStock).

Sau khi kết hôn, cuộc sống của chúng tôi không giàu có nhưng ấm áp. Chúng tôi thuê một căn nhà nhỏ, cùng nhau vun vén tổ ấm.

Năm thứ hai, con trai chúng tôi ra đời. Lúc đó, tôi và anh đều rất cố gắng. Anh làm việc vất vả, tôi cũng không nghỉ làm mà tiếp tục công việc ngân hàng để có thêm thu nhập. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ chỉ ở nhà làm nội trợ. Vì với tôi, một người phụ nữ cũng cần có sự nghiệp riêng.

Nhưng rồi biến cố ập đến. 3 năm trước, mẹ chồng tôi bị xuất huyết não và bà phải nằm liệt giường hoàn toàn. Việc chăm sóc bà trở thành gánh nặng lớn cho cả gia đình. Bố chồng tôi mất từ lâu, em chồng mới lập gia đình, mọi trách nhiệm dồn hết lên vai chúng tôi.

Tôi biết đó là nỗi đau của chồng, tôi cũng thương mẹ anh. Nhưng khi anh đề nghị tôi nghỉ việc để ở nhà chăm sóc mẹ, tôi đã từ chối ngay lập tức. Tôi nói: "Em có thể chăm sóc mẹ, nhưng em không thể nghỉ việc".

Thanh nhìn tôi đầy thất vọng, thậm chí giận dữ. Anh nói tôi ích kỷ nhưng tôi không thể chấp nhận việc từ bỏ cả sự nghiệp, từ bỏ chính mình để giam mình trong 4 bức tường, ngày ngày chỉ xoay quanh việc giặt giũ, nấu nướng và chăm sóc mẹ chồng.

Chúng tôi cãi nhau rất nhiều. Anh nói: "Em là con dâu, chăm sóc mẹ chồng là nghĩa vụ". Tôi đáp: "Chăm sóc người già là trách nhiệm, nhưng không có nghĩa là em phải hy sinh cả cuộc đời mình".

Thanh không hiểu, anh nghĩ tôi không muốn chịu khổ, nhưng anh chưa từng nghĩ đến cảm xúc của tôi. Tôi vẫn có công việc, có hoài bão, có ước mơ. Tại sao tôi phải từ bỏ tất cả chỉ vì tôi là phụ nữ?

Cuối cùng, khi những cuộc tranh cãi chẳng đi đến đâu, tôi quyết định ly hôn. Tôi thu dọn đồ đạc, đặt tờ đơn ly hôn lên bàn và nói: "Nếu anh thấy em là người vợ không xứng đáng, vậy thì chúng ta dừng lại đi. Em sẽ chăm sóc con, anh có thể đến thăm con bất cứ lúc nào".

Thanh sững sờ, có lẽ anh chưa bao giờ nghĩ rằng, tôi sẽ chọn cách này. Nhưng tôi không hối hận. Tôi yêu gia đình, nhưng tôi cũng yêu bản thân mình. Tôi không thể đánh đổi cả cuộc đời chỉ để làm tròn một trách nhiệm mà xã hội áp đặt lên người phụ nữ.

Sau khi ly hôn, tôi đưa con trai lên thành phố sinh sống. Tôi tiếp tục công việc của mình, thăng tiến và tạo dựng được cuộc sống ổn định.

3 năm sau, chồng cũ tìm đến tôi. Anh hỏi tôi có hối hận không, có muốn cho nhau một cơ hội không? Tôi nhìn anh, mỉm cười và nói: "Chúng ta đã quá đủ trưởng thành để lựa chọn kết thúc. Hãy cư xử đúng mực là bố mẹ của con".

Đến bây giờ, anh vẫn không hiểu vì sao tôi rời đi, vẫn cho rằng tôi ích kỷ. Tuy nhiên, tôi không cần phải giải thích. Cuộc đời tôi, tôi có quyền lựa chọn. 

Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: dantri@dantri.com.vn. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.