4 cô gái lạ bỗng dưng xuất hiện, buổi hẹn đầu của tôi thành buổi hẹn cuối
(Dân trí) - Em xinh đẹp, lịch sự nhưng bàn tiệc hôm ấy đã trở thành thảm hoạ chỉ vì sự xuất hiện của những người đó…
Buổi hẹn đầu tiên của chúng tôi không có gì sai, không có tranh cãi, không có bất đồng. Chỉ có một khoảnh khắc khiến tôi hiểu rằng, tôi và em không thuộc về nhau. Khoảnh khắc ấy xảy ra rất sớm, chỉ khi món đầu tiên được mang ra bàn.
Tôi hẹn đi ăn với em, và em xuất hiện thật đẹp, thật tinh tế, với lời chào dịu dàng và ánh mắt chân thành. Nhưng điều tôi không dự đoán là phía sau em còn 4 người bạn nữ khác cũng lặng lẽ bước vào cùng chỗ ngồi.
Chúng tôi không thống nhất đi ăn nhóm. Tôi mời em, chỉ em thôi. Nhưng em lại mang thêm 4 người bạn không một lời báo trước. Như thể điều đó là bình thường. Như thể tôi phải tự hiểu rằng, mời một người là phải đãi luôn cả bạn bè của người ấy.
Nụ cười của em vẫn hiền và lễ phép. Em không làm gì khiếm nhã nhưng chính sự tự nhiên ấy mới khiến tôi giật mình. Bởi nó cho thấy, em coi điều đó là lẽ hiển nhiên, còn tôi cảm thấy mình bị đặt vào vai trò một tấm ví biết đi.

Tôi đã mơ về một cuộc hẹn hai người lãng mạn nhưng không phải (Ảnh minh họa: Freepik).
Tôi không phải kẻ keo kiệt. Tôi cũng không thiếu tiền đến mức run rẩy khi thấy hóa đơn cao hơn dự đoán. Nhưng điều khiến tôi im lặng suốt buổi hôm đó chính là cảm giác bị lợi dụng, chứ không phải cảm giác lên kế hoạch ăn tối lãng mạn.
4 người bạn của em không hỏi tôi một câu nào xem có ổn không, cũng không e ngại mình là người thừa trong buổi hẹn riêng tư. Họ gọi món như đang mở tiệc và vui vẻ như thể tôi là người hầu trả tiền cho sự thoải mái của họ.
Tôi nhìn em và bắt gặp ánh mắt hồn nhiên. Em không cố tình, em chỉ nghĩ đó là chuyện hết sức bình thường. Chính điều bình thường đó làm tôi cảm thấy xa cách, như thể em đến buổi hẹn không phải vì tôi, mà vì một bữa ăn vui cùng bạn bè.
Tôi không trách ai cả. Nhưng tôi hiểu rằng, giá trị của buổi hẹn không nằm ở số tiền bỏ ra, mà nằm ở mức độ trân trọng dành cho nhau. Tôi không hề cảm nhận được sự xuất hiện của tôi khiến buổi tối trở nên đặc biệt với em.
Có thể em là người tốt thật, tử tế thật, duyên dáng thật. Nhưng sự xuất hiện của 4 người bạn giống như vết cắt lạnh lùng vào sự chân thành mà tôi mang đến, khiến nó trôi tuột ngay khi chưa kịp mở lòng.
Tôi ăn vẫn lịch sự, nói chuyện vẫn nhẹ nhàng, không tỏ thái độ. Vì tôi hiểu, mỗi người sinh ra trong hoàn cảnh khác nhau, cách suy nghĩ và hành xử cũng khác nhau. Không phải ai cũng có khái niệm giống mình về cách tôn trọng một cuộc gặp.
Em có hỏi tôi có thích món ăn hay không, cười và kể về công việc. Nhưng tôi chỉ gật đầu một cách xã giao vì tâm trí tôi từ giây phút đó đã xác định rõ ràng rằng, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau.
Tôi không muốn biến buổi hẹn thành bài kiểm tra tính cách hay cuộc phán xét. Nhưng tôi cũng không muốn đánh đổi lòng tự trọng của mình lấy sự hào nhoáng của một bữa ăn đông người mà không có sự thấu hiểu bên trong.
Trong cuộc đời này, có quá nhiều tổn thương đến từ sự vô tâm hơn là từ sự cố tình. Buổi tối hôm đó là một minh chứng rõ ràng khi việc không quan tâm đến cảm xúc của đối phương lại gây ra vết cắt sâu hơn bất kỳ hành động xấu xa nào.
Tôi quyết định không gặp lại em nữa. Không phải vì em xấu, không phải vì em thiếu phẩm hạnh, mà vì tôi không thấy giá trị của mình được công nhận trong buổi hẹn ấy. Trái tim của tôi không muốn quen với cảm giác bị xem nhẹ ngay từ lúc bắt đầu.
Tôi không kể với bạn bè, không đăng lên mạng, không nói xấu em với ai. Vì em đâu làm gì sai, chỉ là em không phù hợp để bước cùng tôi. Sự lựa chọn im lặng sau buổi hẹn chính là cách tử tế nhất tôi có thể dành cho em.
Có người sẽ bảo tôi suy nghĩ quá lên, rằng chỉ một bữa ăn thôi, có gì ghê gớm đâu. Nhưng họ đâu hiểu những điều nhỏ nhặt mới phản ánh rõ nhất cách người ta đối xử với nhau trong tương lai.
Chúng ta đều xứng đáng gặp một người biết cách trân trọng sự xuất hiện của mình. Một người coi buổi hẹn là khoảnh khắc của hai người, chứ không phải là dịp để họ tiện thể vui cùng bạn.
Thỉnh thoảng nghĩ lại, tôi vẫn tự hỏi: Liệu tôi có quá cứng rắn hay không? Liệu có phải tôi đã bỏ lỡ cô gái tốt chỉ vì một chi tiết vô tâm? Hay sự nhạy cảm của tôi thực chất chỉ đang bảo vệ tôi khỏi những tổn thương lớn hơn về sau?
Tôi tin vào quyết định của mình nhưng con người ta vẫn luôn mang theo chút do dự trong những chuyện liên quan đến trái tim. Do đó, tôi muốn hỏi thật lòng, nếu ở trong hoàn cảnh ấy, mọi người sẽ làm gì?
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: dantri@dantri.com.vn. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.
Vinh Quang










