Bạn đọc viết:
Khen thưởng như màn diễn
(Dân trí) - Buổi lễ diễn ra chóng vánh, không một bó hoa, không một nụ cười, không một lời động viên. Dường như những người trao đang cố… diễn cho xong cái vai diễn bị bắt buộc của mình. Nói “diễn” có lẽ không sai? Nếu không chỉ có thể hiểu là… “trò đùa có thật”?
Hành động của các chị tuy giúp mọi người thấy được thực chất của sự giả dối bị bao phủ bởi lớp vỏ bọc hào nhoáng lâu nay vẫn bao quanh cái gọi là Y ĐỨC, nhưng chắc đã làm phiền lòng những vị giới chức nào đó và rất có thể sẽ chặn mất cơ hội bòn rút túi bệnh nhân của nhiều đồng nghiệp khác.
Có lẽ vì thế mà trong thực tế VN lâu nay vẫn tồn tại một nghịch lí là người ta ngại chống tiêu cực cho nên khi xảy ra tiêu cực thì tìm cách “ém” nó, bưng bít che đậy, sợ nó lộ ra thì ảnh hưởng đến thành tích của cơ quan, đến sự an toàn cho cái ghế của sếp. Cho nên tham nhũng cứ diễn ra hàng ngày mà báo cáo tổng kết của đơn vị hàng năm vẫn là “không phát hiện có tiêu cực tham nhũng” (!!!???)
Người có công chống tham nhũng thì không được động viên, khen thưởng đúng mức, thậm chí có khi còn bị mọi người trong cơ quan xa lánh. Điều đó đang đúng cho trường hợp của các chị. Cái phần thưởng 320 ngàn chỉ mua được dăm tô phở và có lẽ còn trở thành sự đàm tiếu của những kẻ sống dựa vào tham nhũng. Được thưởng mà chẳng sung sướng gì, các chị chỉ còn biết cười trong nước mắt!!!
Người viết bài này muốn nhìn nhận cái lễ trao thưởng của Sở Y tế Hà Nội ở góc độ văn hóa. Khen thưởng, theo đúng nghĩa của nó là niềm vinh hạnh cho cả người nhận và người trao. Một buổi lễ khen thưởng bao giờ cũng mang tính chất trang trọng; niềm vui lộ rõ trên gương mặt, nụ cười, lời nói của người khen, người được khen và cả những người tham dự. Đằng này thì…
Nguyễn Duy Xuân