Thời những bà mẹ không biết ru con?

(Dân trí) - Ngày Gia đình, nói chuyện này lại bảo nói xấu chị em. Không, mình không nói xấu. Mình chỉ ngạc nhiên thôi. Ngạc nhiên và tiếc. Mà chuyện mình ngạc nhiên cũng rất đơn giản: Hình như phụ nữ thời nay… không biết ru con.

Thời những bà mẹ không biết ru con? - 1
 
(Minh họa: Vũ Toản)
 
Có lẽ hầu hết tuổi thơ của những người thuộc thế hệ mình đều lớn lên trong lời ru của mẹ. Trong thế giới lời ru đầy huyền ảo ấy có cánh cò thơ mộng, có con cò đi đón cơn mưa và có cả “con cò mày đi ăn đêm” đến nỗi “đậu phải cành mềm… ” đầy ẩn ức. Trong lời ru ấy có cánh đồng bát ngát, có dòng sông cuồn cuộn, có núi cao ngút ngát, rừng sâu thăm thẳm và có cả những giọt nước mắt ầng ậng những buồn vui của người phụ nữ mang tên là MẸ.
 
Những đứa trẻ thuộc thế hệ mình tối tối mơ màng trong cái thế giới cổ tích đầy huyền thoại và ngủ trong mồ hôi nồng nồng của mẹ cùng với tiếng võng kêu kẽo kẹt mỗi đêm hè.
 
Ngày xưa, mỗi buổi trưa trên đường làng mình tràn ngập tiếng ru. Tiếng rè rè, ngắt quãng theo nhịp thở là tiếng bà ru cháu. Tiếng khàn khàn xen lẫn húng hắng ho là tiếng của các cụ ông. Còn tiếng lắt lẻo, chênh chao trên ngọn tre đầu làng là tiếng ru của các bà mẹ trẻ….
 
Các bà mẹ đã nuôi chúng mình không phải chỉ bằng dòng sữa ngọt ngào, bát cháo bát cơm. Chúng mình lớn lên trong lời ru, bằng lời ru của mẹ. Đó chính là nguồn sữa nuôi dưỡng tâm hồn trẻ thơ của một thế hệ chưa xa.
  
Từ khi lên Hà Nội, mình không còn được nghe tiếng các bà mẹ ru con nữa. Lúc đầu, mình tưởng cái ồn ã, chát chúa nơi đô thị làm át đi tiếng ru mỏng manh, ngọt ngào. Rồi sau đó, mình lại ngỡ cái không gian chật hẹp của nơi phồn hoa đô hội làm khuất lấp lời ru. Nhưng bây giờ thì mình đã hiểu.
 
Thực chất là phụ nữ thời nay không biết ru con.
 
Thậm chí, không biết 3 câu thơ, không nhớ trọn vẹn 2 câu ca dao.
 
Ngày mới sinh Bống, có lần mình đang bực nhưng cũng phải phì cười khi nghe mẹ Bống… ru Bống. Tay vỗ bồm bộp vào mông, uể oải trong cơn ngái ngủ, mẹ Bống… ru: “Ngủ đi. Nhắm mắt vào”. Thấy lời “ru” đó không thành công, mẹ Bống đổi chiến thuật: “Ngủ đi, ngủ đi. Cáo bồ bắt đấy”. Bống sợ hãi nép sát vào mẹ và… ngủ trong sợ hãi.
 
Ôi, Bống của tôi. Con ăn ngon hơn ba. Con mặc đẹp hơn ba. Con được ở nhà cao, cửa rộng hơn ba. Con có hàng đống đồ chơi mà ngày bé, ngay cả trong giấc mơ ba không bao giờ tưởng tượng nổi. Con đã từng theo ba đi du lịch nhiều nơi trên đất nước và có lần ra cả nước ngoài. Con được ngồi học trong những căn phòng rộng rãi, viết trên những trang giấy trắng tinh… Tóm lại, con đã sướng hơn ba rất nhiều về mọi phương diện. Nhưng có một điều con không có được, đó là lời ru mà bà nội ru ba.
 
Bà đã cho ba cả một thế giới đầy hư ảo mà ở đó ba là chủ nhân. Bà nội đã cho ba một thế giới, thế giới lời ru.
 
Buồn nhất là giờ đây ngay ở quê mình cũng không còn được nghe tiếng mẹ ru con nữa. Đã hơn một lần mình lang thang trên đường làng, mong gặp một lời ru mà tịnh không có nổi. Lời ru đã phiêu dạt nơi nào?
 
Phải chăng thời nay là thời những bà mẹ không biết ru con và thời của những đứa trẻ không được có một thế giới hư ảo, lung linh và mơ mộng.
 
Bùi Rửa Bát