Tôi chỉ kể lại một giấc mơ, vợ nghe xong tái mặt quỳ gối xin tha thứ
(Dân trí) - Khi vô tình nhìn thấy dòng tin nhắn hiện trên điện thoại của vợ, dù đã ngờ ngợ trước đó, tôi vẫn không muốn tin. Sau đó, tôi quyết định kể cho vợ nghe về giấc mơ của mình...
Buổi tối, lúc vợ đang ngồi trước bàn trang điểm với những lọ kem, tôi ngồi xuống giường, vừa bấm điện thoại, vừa bình thản nói: "Tối qua, anh ngủ mơ thấy em có bồ đấy".
Tôi quan sát, thấy vợ dừng bôi kem, sau đó quay lại cười giả lả: "Sao anh mơ gì kỳ cục thế?". "Ừ, trong giấc mơ ấy, anh còn biết anh ta tên Thắng - đồng nghiệp của em. Hai người còn hẹn nhau hè này đi biển cùng công ty không mang chồng vợ hay con cái theo cùng như mọi năm nữa".
Vợ tôi ngồi bất động một lúc. Rồi bất ngờ, cô ấy quay lại, mặt tái mét quỳ xuống bên cạnh giường: "Anh tha thứ cho em. Em biết em sai rồi".
Tôi không giấu nổi vẻ hốt hoảng: "Em làm sao thế, anh chỉ là kể lại một giấc mơ thôi mà". Nói rồi tôi rời khỏi phòng, mặc kệ cô ấy ngồi khóc ở đó.

Tôi không hiểu, vợ tôi còn tìm kiếm điều gì hơn bên ngoài gia đình này (Ảnh minh họa: Freepik).
Đêm ấy, đúng hôm rằm, tôi ngồi trên ban công tầng hai, trăng khuya sáng vằng vặc như muốn soi vào tận cõi lòng đau đớn của tôi. Dưới ánh trăng, giàn hoa sử quân tử nở bung từng chùm như cười vào mặt tôi.
Giàn hoa này tôi mua trồng từ năm ngoái vì biết vợ tôi thích. Ngày ngày, tôi chăm tưới cho cây tươi tốt, trổ hoa. Tôi quan tâm đến vợ từ những chuyện nhỏ nhặt như thế, vậy mà cô ấy…
Mấy hôm nay, kể từ khi vô tình biết chuyện, tôi luôn tự hỏi: Rốt cuộc, tôi đã làm sai điều gì? Vợ tôi còn tìm kiếm điều gì hơn bên ngoài gia đình này?
Vợ chồng tôi đến với nhau từ tình yêu sinh viên, mối tình tươi đẹp nhất của tuổi trẻ. Hai đứa kết hôn khi còn tay trắng, gia tài lớn nhất lúc đó là hai tấm bằng đại học, hai trái tim đầy tình yêu và niềm tin về tương lai.
Chúng tôi đã cùng nhau đi qua bao mùa xuân ấm áp, bao mùa hè rực lửa, bao mùa đông giá buốt, cùng nhau cố gắng cóp nhặt từng chút một để xây dựng, vun vén cho tổ ấm của mình ngày càng ấm áp và vững chãi.
Hai đứa con - một trai, một gái - chào đời trở thành động lực để chúng tôi cố gắng nhiều hơn. Bây giờ, sau 8 năm kết hôn, tuy chưa giàu có, chúng tôi không còn phải lo lắng nhiều đến chuyện tiền bạc, con cái ngoan, vợ chồng biết sẻ chia và thấu hiểu.
Sáng sáng, cả nhà cùng nhau vội vàng rời khỏi nhà, con đi học, vợ chồng đến cơ quan. Chiều chiều, chúng tôi lại vội về đón con, chuẩn bị cho bữa cơm tối sum vầy. Một gia đình còn cần gì nhiều hơn thế nữa?
Tôi không biết đàn ông khi ngoại tình, họ có thể giấu giếm như thế nào mà vợ không hề hay biết. Còn phụ nữ, cụ thể là vợ tôi, thì rất dễ nhận ra. Cô ấy không còn quan tâm nhiều đến những vấn đề của tôi, chuyện con cái cũng lơ là.
Cô ấy trau chuốt trong cách ăn mặc, để ý làm đẹp nhiều hơn. Cô ấy cẩn thận với chiếc điện thoại của mình và đôi khi, tâm trí mơ hồ như đang bay đi đâu đó, không ở trong ngôi nhà này.
Đã có lần, tôi bảo với vợ rằng, cô ấy dạo này trông lạ lắm. Nhưng cô ấy lại chỉ cười: "Phụ nữ muốn yêu người khác thì trước hết phải biết yêu bản thân. Anh không thích nhìn vợ anh đẹp hơn mỗi ngày à?". Thực ra, cô ấy đâu làm đẹp để cho tôi ngắm.
Vậy nên, khi tôi vô tình nhìn thấy dòng tin nhắn hiện trên điện thoại của vợ, dù đã ngờ ngợ trước đó, tôi vẫn không muốn tin. Những lời tình cảm, những kế hoạch hẹn hò họ đã định cùng nhau, tất cả khiến niềm tin yêu trong tôi như đụn cát trên bờ bị sóng biển cuốn phăng đi, không còn dấu vết. Chỉ còn lại đó là sự trống trải đến rợn người.
Tôi tự kiểm điểm bản thân, nhận ra mình cũng không có nhược điểm nào quá lớn. Tôi chịu khó kiếm tiền, yêu vợ, chăm con. Tôi không nghiện ngập thứ gì. Ở vai trò làm chồng, làm cha, kể cả làm con rể, tôi đều chu đáo. Nhược điểm lớn nhất có lẽ là tôi đã không còn đủ mới mẻ để hấp dẫn vợ mình nữa chăng?
Tôi không muốn hỏi lý do, vì làm gì có lý do nào hợp lý cho việc ngoại tình. Có những chuyện càng nghe sẽ chỉ càng thêm đau đớn.
Người ta vẫn nói: "Đàn ông đi ngoại tình rồi mới thấy lòng mình đổ vỡ, còn phụ nữ thấy đổ vỡ trong lòng mới đi ngoại tình". Tôi muốn biết, vợ chỉ đơn thuần "say nắng" hay cô ấy không còn yêu tôi? Là vợ biết sai vì làm tổn thương tôi, hay cô ấy chỉ là sợ gia đình đổ vỡ?
Tôi muốn tha thứ nhưng tôi sợ rằng, tình yêu, niềm tin và cảm xúc của mình không còn đủ để giữ ấm cuộc hôn nhân này. Nhưng ly hôn thì tất cả đều đau khổ, nhất là hai đứa con nhỏ của chúng tôi.
Giữ lại hay buông tay, sao quyết định nào cũng khó khăn như vậy?
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: dantri@dantri.com.vn. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.