Tại ai?
Anh vọt xe ra đường sau khi ném lại câu: “Tôi không về đâu, đừng tìm!”. Thằng con bốn tuổi nép vào góc tường, khóc ngất. Chị lặng người, có phải anh xấu xí, cộc cằn hay thiếu hiểu biết gì, mà sao cứ đánh vợ?

Quanh qua quẩn lại 5 năm trời anh ky cóp từng giọt mồ hôi rồi cũng có được căn nhà nhỏ nhưng ấm áp cho vợ con. Chị ở yên với đồng lương nhân viên văn phòng. Vậy mà lại “đùng một cái” chủ nợ kéo tới nhà, với số nợ lên gần trăm triệu. Hỏi thì chị “khai” nhỏ giọt, khi thì mua sắm, lúc cho anh em bên nội ngoại mượn. Mua thứ gì, sao trong nhà không thấy? Cho ai mượn, nói cho rõ? Mượn bao nhiêu? Khi nào trả? Chị ú ớ.
Hóa ra, chị hùn với chị em bạn mua bán hàng đa cấp trên mạng. Tiền gửi đi, hàng “treo” trên... trời không biết bao giờ có người mua. Mà người mua ấy lại cũng là người bị gạt tiếp chứ hay ho gì. Bàn tay anh lại giơ lên. 5 năm chung sống, ba lần chị bị chồng đánh. Có ai khổ hơn chị không chứ? Chị bù lu bù loa bảo kiểu này phải ly hôn chứ chồng gì mà đánh vợ như đánh... trâu làm sao chịu nổi?
Anh đi hai hôm vẫn chưa về. Người bảo tại anh mới ra cớ sự. Đã biết vợ là “chiếc túi thủng” mà cứ cất tiền vào. Đàn ông gặp chuyện phải ở nhà giải quyết, sao lại bỏ đi? Người nói tất cả là tại chị, được chồng tin yêu quá hóa... hư. Chị cứ khóc hu hu, than tại “số” mình khổ…
Theo Thùy Phương
Phụ nữ TPHCM