Nỗi hận của những ông chồng “đổ vỏ”
Lỡ ra tay nghĩa hiệp cứu người đẹp khỏi tiếng “chửa hoang” và giúp đứa bé có một người cha, nhiều quý ông coi con của vợ như cái gai trong mắt, và tự thấy mình ngu dại.

Dũng yêu Ngân, vợ anh bây giờ, ngay từ năm đầu đại học. Nhưng Ngân là con gái Hà Nội, lại xinh đẹp, dịu dàng nên có rất nhiều “vệ tinh”. Dũng không được Ngân đáp lại tình cảm nhưng vẫn âm thầm yêu. Ra trường, Dũng vào miền Nam làm việc, Ngân ở Hà Nội, hai người không có liên lạc gì với nhau nữa dù chàng trai vẫn còn rất nặng lòng.
Tình cờ trong lần công tác ra Hà Nội Dũng gặp lại Ngân và biết được hoàn cảnh éo le của cô: Ngân không thể quyết được chuyện để hay bỏ đứa bé trong khi cái thai đang lớn dần, cô cũng không biết phải nói sao với bố mẹ, vốn rất nghiêm khắc. Trước sự tuyệt vọng của người con gái mình luôn yêu thương, Dũng quyết định cưới Ngân và coi đứa con trong bụng cô là con mình.
Cuộc sống của họ thời gian đầu khá êm ấm. Nhưng dần dần chính Dũng nhận ra rằng mình vẫn không thể “coi như không” chuyện quá khứ của Ngân được. Nỗi dằn vặt, dày vò cứ chất chứa ngày càng lớn, cho đến khi anh không giữ được trong lòng nữa thì Ngân là người phải “chịu trận” trước những hằn học, ấm ức của chồng.
Sau khi sinh bé Mi, vợ chồng Dũng càng thêm rạn nứt. Dũng ra mặt đối xử thiên vị với bé Mi, không thèm để ý gì đến cu Minh nữa. Nó rất tủi thân vì “bố” chẳng còn quan tâm, hỏi han gì đến mình. Nếu mắc lỗi dù rất nhẹ, nó vẫn bị bố quát mắng nặng lời. Ngân thương con mà không thể làm gì. Thậm chí trước mặt chồng, cô cũng không dám thể hiện tình cảm với cu Minh. Vì mỗi khi thấy cô tỏ ý chiều chuộng con trai một chút là Dũng lại nhiếc móc: “Cô chỉ chăm lo cho nó thôi hả, còn con tôi thì cô mặc kệ!”.
Càng ngày, không khí trong gia đình càng ngột ngạt bởi những lời nói đầy ẩn ý của Dũng với vợ. Không hài lòng điều gì là Dũng lại lấy cớ bới móc chuyện cũ ra để nói. Anh coi cu Minh là cái gai trong mắt mình. Ngân tâm sự, đến bây giờ cô cũng không biết việc cô lấy Dũng có phải là “quá may mắn” như anh vẫn nhắc không…
Chuyện của Thuận (Trực Ninh, Nam Định) cũng tương tự. Anh yêu Hảo, một cô gái cùng làng. Học hết lớp 12, do không thi vào đại học được mà hoàn cảnh lại khó khăn nên Hảo lên Hà Nội làm giúp việc, hơn một năm sau thì Hảo trở về làng với cái bụng đã lùm lùm. Cả làng đều biết, nhưng Thuận vẫn quyết định cưới Hảo và chấp nhận đứa bé trọng bụng cô. Bố mẹ gay gắt phản đối, rồi khóc lóc nhưng vẫn không làm Thuận đổi ý nên cuối cùng đành để cho hai người lấy nhau.
Nhưng không hiểu sao Hảo chỉ sinh được mỗi bé gái ấy mà không thể sinh thêm cho Thuận được đứa con nào nữa. Vì thế, cô càng bị gia đình chồng ghẻ lạnh, hắt hủi. Thời gian đầu Thuận thường chở che, bênh vực cho Hảo nhưng càng về sau, cứ nghe mãi những lời nói ra, nói vào của bố mẹ, anh em, Thuận cũng bắt đầu chán nản. Anh “đau” nhất là chuyện Hảo có con với người khác mà lại không sinh được con cho mình.
Người trong làng nhỏ to với nhau: “Thằng Thuận ngu nên mới đi đổ vỏ cho đứa khác như thế!”. Những lời đàm tiếu khiến Thuận dần lung lay, thấy ấm ức trong lòng. Về nhà, anh trút hết bực bội lên đầu vợ. Dù thế, Thuận vẫn không nỡ dứt bỏ Hảo vì trong lòng vẫn còn yêu. “Biết cô ấy khổ tâm và mình cũng khổ tâm lắm. Nhưng không hiểu sao mình không thể gạt bỏ được ý nghĩ mình là thằng đổ vỏ cho kẻ ăn ốc. Mỗi lúc nghĩ vậy, mình chỉ muốn phá tung đi tất cả, nhưng rồi lại thấy thương cô ấy và cả thương mình”, anh tâm sự.
Để “đổ vỏ” mà không ấm ức
Chuyện chấp nhận đứa con trong bụng người phụ nữ đối với cả Dũng và Thuận đều xuất phát từ tình yêu chân thành. Vì yêu và thương nên họ mới chấp nhận cưới, chấp nhận nuôi con của người khác. Nhưng họ không đủ tự tin cũng như bản lĩnh để vượt qua cái sĩ diện, sự ích kỷ của người đàn ông. Cuối cùng, họ vẫn rơi vào tình trạng dằn vặt không yên về chuyện quá khứ của vợ khiến cho cuộc sống gia đình không được như mong muốn.
Chuyên gia Lê Thu Hiền, Giám đốc Trung tâm tư vấn Người bạn tri kỷ, đưa ra lời khuyên đối với những người đàn ông trong trường hợp này:
Trước khi quyết định “ra tay nghĩa hiệp”, cần suy nghĩ thấu đáo và cân nhắc xem liệu mình có thực sự chấp nhận được người phụ nữ đó, có đủ tấm lòng vị tha, bao dung đối với họ và đứa con của họ hay không. Cần tính đến những điều phức tạp phát sinh trong quá trình chung sống sau này chứ không nên vội vã quyết định ngay vì quá đam mê hay chỉ bởi vì thấy cô gái ấy đáng thương và muốn che chở.
Còn khi đã chấp nhận lấy những người phụ nữ như thế, người đàn ông phải gạt bỏ ám ảnh về quá khứ của vợ, biết vượt qua sự hẹp hòi, ích kỷ, tính “sĩ diện” đàn ông để cùng xây dựng cuộc sống chung hòa hợp. Cần đối xử bình đẳng với vợ, đừng cho rằng mình là người “ra ơn” mà đòi hỏi phải được “trả ơn”.
Đối với người phụ nữ, cũng nên tìm hiểu kỹ tính cách, bản chất con người của người đàn ông muốn lấy mình, xem anh ta có thật lòng không, có chân thành yêu thương hay chỉ vì những bồng bột nhất thời hoặc vì thấy thương hại hoàn cảnh của mình mà lấy. Khi đã lấy nhau, người phụ nữ nên làm tốt trách nhiệm làm vợ, làm mẹ, chăm sóc chu đáo cho gia đình nhưng không phải với vị thế của một kẻ mang ơn. Cần thể hiện giá trị bản thân với chồng chứ đừng quá tự ti về sự cố trong quá khứ.
Theo Nam Thi
Báo Đất Việt