Người yêu bé nhỏ
Tôi vẫn luôn là cô người yêu bé nhỏ và quyến rũ của Tuấn từ hơn hai năm nay. Ngày nào cũng vậy, khi hôn tạm biệt tôi sau những giờ phút mặn nồng bên nhau, Tuấn lại ngọt ngào: "Anh yêu em lắm cưng ạ".
Cách đây 7 năm, tôi là một cô gái nông thôn thuần khiết, lên Hà Nội học đại học. Gia đình tôi ở quê không khá giả và vì thế ngày học đại học, tôi học hành rất chăm chỉ với hi vọng lấy được học bổng để giảm bớt gánh nặng kinh tế cho bố mẹ. Bốn năm đèn sách, tôi không hề yêu ai dù biết mình xinh đẹp và được rất nhiều anh chàng cùng trường ngưỡng mộ. Tôi tập trung hoàn toàn cho việc học và tốt nghiệp với tấm bằng giỏi. Nhờ tấm bằng này, tôi đã xin được việc làm khá ổn định tại một công ty nhà nước. Công việc tôi đang làm hiện tại, lương không cao nhưng có nhiều cơ hội tiến thân nếu tôi học hành lên cao hơn và nỗ lực trong công việc.
Hoản cảnh sống của những "cô gái quê" như tôi tại Hà Nội, hẳn là nhiều người dễ tưởng tượng ra. Tôi thuê một ngôi nhà nhỏ trong một ngõ bé xíu cùng hai cô bạn. Chúng tôi sống tằn tiệm và rất tiết kiệm bởi lương của những người mới đi làm chẳng nhiều nhặn gì. Sáng đi làm, tối về nấu cơm ăn cùng với nhau hoặc đi ăn cơm bụi. 22 tuổi, tôi vẫn chưa có "mảnh tình vắt vai" nhưng với tôi, điều đó chẳng quá quan trọng.
Một ngày nọ, công ty tôi tham gia giải tennis giao hữu cùng một vài công ty khác trong quận. Tôi nằm trong đội cổ vũ và hôm đó, thay vì cổ vũ cho đội nhà tôi lại cổ vũ cho... đội bạn bởi "đối thủ" có một "vận động viên" rất đẹp trai. Tôi vỗ tay nồng nhiệt khi "vận động viên" ấy ra sân và do tôi đứng gần sân đấu, anh nhìn thấy tôi khá rõ. Kết thúc trận đấu với chiến thắng vẻ vang, anh mỉm cười chào tôi, nụ cười ấm áp làm tim tôi xao xuyến. Anh tiến về phía tôi nói: "Chào em, anh tên là Tuấn, anh làm quen với em được không?". Chúng tôi quen nhau từ đó và yêu nhau chừng 1 tháng sau...
Tuấn, người yêu tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình khá giả. Gia đình anh có nhà lớn ở Hà Nội, xe hơi và thậm chí còn có cả một trang trại trên Hoà Bình. Khi mới yêu Tuấn, tôi cũng hơi e ngại khi thầm so sánh hoàn cảnh giữa hai gia đình. Như hiểu được suy nghĩ của tôi, Tuấn luôn động viên: "Anh yêu em, đó là điều quan trọng nhất, anh không quan tâm đến những chuyện khác". Vững niềm tin ở người yêu, tôi không ngại ngần trao cho Tuấn cái quý giá nhất của người con gái và sau khi yêu nhau một thời gian ngắn, Tuấn thuê cho tôi một ngôi nhà riêng để ở và tôi sống tại đó một mình.
Nói là ở một mình nhưng tôi không mấy khi cảm thấy cô đơn bởi Tuấn đến với tôi hầu hết các buổi tối trong tuần, đôi khi còn ngủ lại. Tuấn luôn dành cho tôi những lời nói âu yếm và ngọt ngào nhất khi chúng tôi "vui vẻ" bên nhau và mối quan hệ của chúng tôi cứ thế trôi đi êm đẹp.
Yêu nhau hơn hai năm nhưng tôi chỉ mới đến nhà Tuấn hai lần vào dịp sinh nhật anh. Gia đình anh rất giàu có, bố mẹ thành đạt và mỗi lần đến đó, tôi không khỏi cảm thấy chạnh lòng khi nghĩ tới ngôi nhà nhỏ đơn sơ của gia đình tôi ở quê. Cũng... may là Tuấn chẳng bao giờ ngỏ ý muốn về quê thăm gia đình, bố mẹ tôi cả. Thực ra anh cũng chưa bao giờ hào hứng mời tôi đến nhà chơi. Tôi thậm chí không nghĩ rằng bố mẹ Tuấn biết tôi là bạn gái anh ấy. Tuy nhiên, vì yêu Tuấn, tôi bỏ qua hết những chuyện đó và cứ thế yêu, dâng hiến hết mình.
Tôi chậm kinh 10 ngày và sau khi thử thai - hai vạch, tôi sững người, vừa mừng, vừa lo, điện thoại báo ngay cho Tuấn. Tôi như bị sét đánh ngang tai khi nghe anh nói: "Sao em sơ ý thế, bây giờ có con sao được? Anh còn chưa có kế hoạch cưới vợ cơ mà. Thôi, chiều anh về sớm đưa em đi giải quyết...".
Nước mắt tôi trào ra, tôi đau khổ cùng cực nhưng chẳng thể làm gì khác bởi tôi cũng không muốn sinh ra một đứa trẻ mà bố nó còn chẳng muốn có nó ngay từ khi nó mới là giọt máu.
Sau khi "giải quyết" về, tôi ốm và gầy rộc đi. Tuấn vẫn đến chơi với tôi khá đều đặn nhưng ra về sớm hơn và không hề đòi hỏi "chuyện kia" dù tôi đã "xong việc" được vài tháng. Thái độ của Tuấn khiến tôi hơi thắc mắc, nhất là khi anh còn không một lần nào nhắc lại với tôi về chuyện đứa con đầu lòng. Một tối nọ, tôi hẹn Tuấn đến nói chuyện với hi vọng tìm được câu trả lời thoả đáng.
Cuộc nói chuyện của chúng tôi diễn ra tẻ nhạt bởi tôi cũng chẳng biết cụ thể tôi cần nói gì, hỏi gì. Tuấn cũng chẳng nói gì nhiều, chỉ trả lời ậm ừ...Tới khi tôi hỏi: "Anh tính thế nào về tương lai của chúng mình?", Tuấn nói: "Chẳng thế nào cả...". Tôi sững sờ nói: "Hơn hai năm yêu nhau mà anh nói thản nhiên vậy sao?". Tuấn trả lời tửng từng tưng: "Anh đã nói rồi, anh chưa có kế hoạch kết hôn. Em vội vã thế làm gì...Yêu là yêu, tính toán xa quá mệt lắm".
Tai tôi ù đi khi nghe Tuấn nói vậy và trong cơn tức giận, không kiềm chế được, tôi đã đuổi Tuấn ra khỏi nhà.
Tôi rời khỏi ngôi nhà Tuấn thuê sau đó ít ngày, lại về với xóm trọ nghèo nơi tôi từng trú ngụ. Khi tôi quay lại đó, bà chủ nhà nhìn tôi và ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên: "Hoa à, sau cháu gầy và xạm đi nhiều thế". Tuấn có gọi điện cho tôi hai lần sau khi tôi rời đi. Một lần tôi không nghe máy còn một lần, tôi bắt máy và anh hỏi tôi tại sao lại quyết định mọi việc hồ đồ như vậy. Tôi nhận ra rằng, tôi không thể hiểu được người yêu của mình, không thể hiểu Tuấn đang nghĩ gì, muốn gì và bấy lâu nay anh ấy coi tôi là gì. Tôi vẫn yêu Tuấn nhưng rõ ràng, tôi cũng không cảm thấy mối quan hệ của chúng tôi có tương lai. Liệu tôi có nên quay lại với Tuấn hay là quên anh ấy đi để tìm hạnh phúc mới? Liệu tôi có thể làm lại từ đầu được không khi mà cả thể xác và tinh thần tôi giờ đây đang hứng chịu một nỗi đau quá lớn...
Theo L.T.H
Phụ Nữ Việt Nam