Món quà giáng sinh

(Dân trí) - Đêm nay là đêm giáng sinh. Như nhiều người con xa nhà khác, tôi cũng vội vã bắt xe về nhà.

 
Món quà giáng sinh


Mong ngóng mãi mà xe vẫn chưa đến, vừa rét vừa đói, tôi ghé vào quán ngô nướng bên đường tranh thủ ăn bắp ngô và cũng để sưởi nhờ cái lò nướng cho đỡ lạnh. Tôi tần ngần kiểm tra lại mấy món quà vừa mua, đôi bít tất và đôi giày cho cậu em trai, đôi găng tay và chiếc mũ cho cô em gái, cuối cùng là một chiếc khăn len màu tím than ấm áp cho mẹ. Vì là món quà Giáng sinh đầu tiên mua được bằng chính những đồng lương ít ỏi của mình nên lòng tôi có chút rạo rực.

 

Bất chợt một đứa bé con tầm sáu bảy tuổi đến trước mặt tôi rụt rè chìa ra chiếc mũ lưỡi trai cáu bẩn. Tôi nhìn nó từ đầu đến chân. Nó mặc chiếc áo khoác cũ kỹ dài quá đầu gối, môi tím bầm và đôi chân run run đứng nhìn tôi. Tôi chắc thằng bé lạnh và đói lắm nên hỏi nó: “Ăn ngô không?”. Nó bẽn lẽn gật đầu.

 

Trong lúc chờ đợi ngô chín, tôi thấy bàn chân nó xê dịch dần đến bên cạnh chiếc bếp lò còn đôi tay nó từ từ hơ trên làn khói. Trời lạnh vậy mà đi chân trần. Nhận bắp ngô nóng hổi từ tay cô bán hàng, nó ăn ngấu nghiến, cái lạnh buốt trong cơ thể có lẽ đã làm nó quên đi cái nóng của bắp ngô vừa nướng.

 

Đợi thằng bé ăn xong tôi mới hỏi chuyện. Nó nói nhà nó có bà ngoại và mẹ. Mẹ nó lâu lâu về một lần, cho bà ngoại nó ít tiền rồi lại đi, cũng có lúc chẳng cho đồng nào cả. Bà nó già rồi không kiếm ra tiền. Thế là bà ngoại gửi nó theo chị hàng xóm lên Hà Nội ăn xin, dăm ba ngày nó lại mang tiền về. Nó chưa bao giờ nhìn thấy bố.

 

Ngồi nghe chuyện thằng bé tôi đã bỏ qua một chuyến xe. Mẹ tôi gọi điện hỏi về đến đâu rồi, còn mấy đứa em thì cứ liên tục nhắc tôi đừng quên quà Giáng sinh. Xe buýt đang đến tôi bối rối nhìn thằng bé. Hai mươi nghìn tôi cho nó có đủ để mua một đôi dép không? Chần chừ một lúc bất giác tôi nảy ra một ý và quay sang hỏi nó: “Em có muốn đón Noel cùng chị không?” Thằng bé tròn xoe mắt nhìn tôi rồi gật đầu lia lịa.

 

Trên xe buýt, thằng bé háo hức vỗ vỗ đôi bàn tay đang đeo găng rồi lại nhìn đôi giày mới tôi xỏ vào chân nó, hơi rộng một chút nhưng chắc là sẽ ấm hơn nhiều. Nụ cười tươi rói trên môi nó làm tôi thấy ấm. Tôi nhìn thằng bé và cười theo.

 

Hẳn mẹ và các em tôi sẽ ngạc nhiên với “món quà Giáng sinh” tôi mang về nhà. Nhưng tôi tin họ chắc chắn sẽ vui, cứ cho là tôi “hâm”, nhưng chẳng phải Giáng sinh đã về rồi sao, và hãy để không gian hôm nay được ngập tràn tình người ấm áp.

 

Hương Hồng