Mẹ người yêu “cấm cửa” vì cuộc gặp trong quá khứ của tôi với bà...
(Dân trí) - Mẹ anh đón tôi ở cửa, nụ cười đang tươi rói bỗng nhiên tắt ngấm. Vào nhà, bà kêu mệt rồi đi về phòng, bỏ mặc tôi chơ vơ đứng đó trong sự bối rối của anh. Tôi cũng không ngờ thành phố này tưởng rộng lớn lại bé nhỏ đến vậy.
Gia đình tôi có ba anh em, tôi là con út trong nhà. Cả cuộc đời bố mẹ tôi khổ vì con cái. Hai anh của tôi từ nhỏ đã có “năng khiếu” chơi bời và phá phách. Các anh không lo học hành, không nghe lời bố mẹ, chỉ suốt ngày theo lũ bạn hư hỏng đàn đúm, trộm cắp, đánh người. Mười chín tuổi anh cả tôi đi tù vì tội “cố tình gây thương tích dẫn đến hậu quả chết người”. Hai năm sau, người anh còn lại của tôi cũng nghiện ma túy, nhân lúc không ai có nhà đã vơ vét hết đồ đạc có giá trị trong nhà rồi dạt đi đâu không ai biết.
Tôi là con út và là con gái duy nhất trong nhà. Tôi lớn lên trong tiếng khóc triền miên của mẹ, trong nỗi bất lực của bố. Tôi tự nhủ mình phải học hành thật giỏi, phải hơn người để có thể là chỗ dựa cho mẹ cha lúc già yếu. Nhờ sự nỗ lực không mệt mỏi, tôi xuất sắc vượt qua các kì thi, giành được các suất học bổng. Tôi đã từ chối nhận học bổng du học nước ngoài vì tự tin rằng nếu mình giỏi giang thì chỉ cần học trong nước cũng có thể có một công việc tốt.
Mẹ tôi ba lần sinh đẻ nhưng cuối cùng như thể chỉ có mỗi đứa con là tôi. Tôi từng nói với mẹ tôi rằng tôi sẽ không lấy chồng, nếu lấy chồng cũng không sinh con. Sự đau khổ vì con cái của bố mẹ đã trở thành nỗi ám ảnh kinh hoàng trong tâm trí tôi từ những ngày nhỏ dại.
Tôi đã yêu vài người, và những người đàn ông ấy đều luôn thỏ thẻ ước mơ sẽ có những đứa con xinh như thiên thần. Tôi đã chủ động chia tay những người đàn ông vì “những ước mơ giản dị” của họ như vậy.
Tôi gặp anh khi đã hai mươi chín tuổi. Cái tuổi không còn là quá trẻ đối với một người con gái. Anh điềm tĩnh và đáng tin cậy, anh hiền lành và biết sẻ chia. Tôi đã trải lòng với anh về những nỗi muộn phiền của gia đình, những suy nghĩ của tôi về gia đình, con cái. Và anh nói rằng anh yêu tôi là vì tôi chứ không phải vì việc tôi sẽ đẻ con cho anh. Cuối cùng thì tôi cũng đã tìm được một người đàn ông cùng quan điểm, việc này quan trọng với tôi chẳng khác nào mò được kim dưới đáy bể.
Cách đây hai tháng, tôi đưa mẹ tôi đến bệnh viện làm một vài xét nghiệm kiểm tra sức khỏe. Trong lúc ngồi chờ, tôi ngồi cạnh một người phụ nữ trung niên. Chúng tôi nhanh chóng cởi mở trò chuyện sau vài câu hỏi han. Bà ấy bảo bà đi thăm bệnh con gái cô em họ. Cô này lấy chồng, mãi không có con, chồng cô ngoại tình và có con ngoài giá thú. Biết không giữ được chồng nên cô ấy đề nghị li hôn. Sau li hôn, cô đến trại trẻ xin một cô con gái về nuôi, nhưng cô bé cũng ốm đau quặt quẹo nên nằm viện suốt.
Tôi nói với bà: “Sao nhiều người cứ quan trọng việc sinh con đẻ cái. Cả cuộc đời bố mẹ cháu cũng khổ vì con cái. Cháu tuy là phụ nữ nhưng cháu không thích có con, vì có con chẳng để làm gì cả. Khi mình đã có cuộc sống thoải mái, hài lòng vui vẻ với hiện tại rồi thì chẳng việc gì bày vẽ con cái cho cuộc sống thêm rắc rối, mệt mỏi. Vì con cái là gánh nặng, là của nợ cho đến khi chết. Thậm chí nhiều người chết ko nhắm được mắt vì con, chẳng vui thú gì. Đằng nào thì cũng chết, cháu muốn chết một cách thoải mái, chết mà không phải nghĩ ngợi gì đến con cháu cả”.
Bà nhìn tôi với ánh mắt có chút ngạc nhiên rồi hỏi:
- Thế cháu không định lấy chồng à?
- Nếu gặp người đồng quan điểm thì cháu sẽ lấy. Thật may mắn là cháu đã gặp người đó rồi
- Bọn trẻ các cháu suy nghĩ lạ quá. Bà vừa cười vừa lắc đầu nhìn tôi.
Yêu nhau 6 tháng, anh nói muốn dẫn tôi về ra mắt mẹ anh. Như hầu hết những cô gái lần đầu ra mắt nhà người yêu, tôi cũng thấy khá hồi hộp, dù đây không phải là lần đầu tiên tôi đến nhà một người đàn ông vơi tư cách bạn gái. Mẹ anh đón tôi ở cửa, nụ cười đang tươi rói bỗng nhiên tắt ngấm. Vào nhà, bà kêu mệt rồi đi về phòng, bỏ mặc tôi chơ vơ đứng đó trong sự bối rối của anh. Tôi cũng không ngờ thành phố này tưởng rộng lớn không ngờ lại bé nhỏ đến vậy. Người đàn bà trò chuyện với tôi hôm đó chính là mẹ anh.
Anh bảo mẹ anh không nói lý do, chỉ yêu cầu anh ngay lập tức cắt đứt quan hệ với tôi. Anh hỏi rốt cuộc là tôi và mẹ anh đã xảy ra chuyện gì trước đó. Tôi kể lại đầu đuôi câu chuyện, và anh ôm đầu khổ sở.
Mấy lâu nay cả hai chúng tôi đều rất mệt mỏi vì chuyện này. Anh nói, anh yêu tôi, muốn cưới tôi. Anh muốn tạo cho tôi tâm lý thoải mái nên mới nói rằng anh cũng không quan trọng chuyện sinh con, bởi anh tin khi làm vợ rồi chắc chắn với bản năng một người phụ nữ tôi sẽ muốn có con. Và anh sẽ đợi đến khi nào tôi sẵn sàng làm mẹ. Chuyện đó anh không muốn mẹ anh biết. Thế nhưng giờ mẹ anh nhất định không muốn có một cô con dâu không coi trọng chuyện con cái mà coi nó là của nợ là gánh nặng. Bà bảo tôi ích kỉ, chỉ nghĩ đến bản thân mà chối bỏ trách nhiệm.
Tôi càng nghĩ càng thấy không đúng. Chỉ cần chúng tôi yêu nhau, sống với nhau hạnh phúc, vui vẻ là được. Thời gian đó dành cho nhau chẳng tốt hơn là vướng bận, khổ sở vì những đứa trẻ hay sao. Việc sinh con ra, nuôi dưỡng chăm sóc chúng cho đến khi chúng lớn, chúng lập gia đình, rồi lại trông cháu, cứ xoay vòng những nỗi lo như vậy từ trẻ đến già có gì là hay?
Vả lại, ai cũng có quyền lựa chọn cuộc sống của mình. Làm sao những người già lại coi việc sinh đẻ là trách nhiệm phải làm, không làm không được. Tại sao lại phải sinh con theo ý người khác trong khi việc nuôi dạy chăm sóc chúng lại là việc mà người đẻ nó ra phải làm chứ không phải là ông bà chú bác cơ chứ.
Hóa ra là bạn trai tôi đã “lừa” tôi vì nghĩ cưới nhau rồi thể nào tôi cũng sẽ thay đổi suy nghĩ, muốn sinh con. Thế lúc đó tôi vẫn không muốn sinh con thì anh lại bỏ tôi để lấy người khác à? Anh lại còn nói “người lập dị như em đúng là không có mấy người”. Chẳng lẽ tôi không muốn sinh con, muốn được sống tự do thoải mái, làm chủ cuộc đời mình lại là điều không thể chấp nhận?
Hồng Vinh
Mời bạn tham gia bình luận gỡ rối cho các bài viết trong chuyên mục "Chuyện của tôi" bằng cách nhập "Nội dung bình luận" phía cuối bài và ấn nút "Gửi bình luận". Các bình luận thú vị, có giá trị sẽ được chọn đăng trên chuyên mục Tình yêu - Giới tính và nhận nhuận bút từ Tòa soạn. Trân trọng!