Mẹ chồng bảo con dâu "lúc nào cũng môi son má đỏ như ca-ve ấy"
(Dân trí) - Mỗi lần thấy con dâu ngồi trang điểm để đi làm hay đi gặp gỡ tiệc tùng gì là mẹ chồng tôi lại lấy cớ đi qua đi lại, rồi bình phẩm: “Sao mà đánh phấn trắng như tượng thế? Son môi gì mà đỏ như tiết gà thế?”. Rồi bà bảo: “Đàn bà con gái có chồng có con rồi, ma nào nó ngắm nữa mà còn ăn diện”.
Rồi cứ như sợ tôi quên mất, kiểu gì mẹ cũng "nhắc cho nhớ" về bổn phận của phụ nữ có chồng: Chăm sóc cửa nhà chồng con chu đáo. Má phấn môi son ra đường cho đàn ông thiên hạ nó liếc dọc liếc ngang “hư” cả người ra. Rằng đàn bà vốn yếu lòng, chẳng ai để ý thì thôi chứ mà đã có người để ý thể nào cũng đem chồng ra đong đo so sánh, rồi chẳng mấy chốc mà tan cửa nát nhà. Rằng làm phận đàn bà, cái nết bao giờ cũng đánh chết cái đẹp...
Những lúc đầu tôi còn cố nhịn, nghĩ mẹ chồng nhiều tuổi rồi, có thể thời bà không quen phấn son nên “ngứa mắt” với con dâu. Thế nhưng cứ mỗi lần ra khỏi nhà thấy bà để ý săm soi từng cái áo cái váy của tôi rồi chê váy xẻ hơi cao, áo cổ hơi trễ là tôi lại thấy chán nản.
Được ông chồng tôi lại luôn bênh mẹ dù bất kể bà đúng hay sai. Tôi phàn nàn về việc bà hay soi xét cách tôi ăn mặc điểm trang, anh bảo: “Mẹ nói cũng có sai đâu. Em là vợ anh rồi, anh không chê em thì thôi chứ sợ gì ai chê già chê xấu”. Rồi “ở nhà thì em không trang điểm cho anh ngắm, ra đường trang điểm cho thiên hạ ngắm, chẳng phải em coi trọng người khác hơn anh sao? Phụ nữ có chồng rồi chủ yếu là làm đẹp cho chồng ngắm thôi chứ”. Tôi biết chồng tôi vì muốn bênh mẹ nên mới thế, nhưng vẫn không nuốt nổi “cục giận”.
Mà nào có phải là chuyện trong nhà, có gì không ưa thì đóng cửa bảo nhau đâu, mẹ chồng tôi còn thường bêu rếu tôi với hàng xóm đại khái là “con dâu tôi ra đường mà không chào tôi có khi tôi chẳng nhận ra nó, lúc nào cũng môi son má đỏ như ca-ve ấy”. Tôi nghe người ta nói lại mà “máu dồn lên não” vì uất nghẹn.
Sau này, để tránh rước bực vào người, mỗi khi ra khỏi nhà tôi đều không trang điểm. Nếu là đi làm, tôi phải đi sớm hơn thường ngày để còn có thời gian tranh thủ tút tát lại dung nhan trước khi đồng nghiệp đến.
Một lần, chồng tôi được thăng chức nên bạn bè đồng nghiệp tổ chức một buổi liên hoan. Chồng tôi nói hôm đó tôi phải có mặt. Chiều hôm đó, tôi ăn vận cực kì kín đáo, giản dị, mặt mộc tự nhiên không son phấn. Chồng tôi thấy vậy thì giục:
- Em chuẩn bị nhanh lên còn đi chứ
- Cứ thế này đi thôi, em có cần chuẩn bị gì nữa đâu. Tôi bảo.
Chồng tôi hét lên: Em điên à, hôm nay mọi người trong công ty đều có mặt, anh đường đường là một Phó giám đốc, em không thể ăn mặc như một bà nội trợ thế được. Như thế là không giữ thể diện cho anh, là bôi tro trát trấu vào mặt anh.
- Ôi giời, anh cứ hay quan trọng. Mẹ và anh chả suốt ngày bảo em “đàn bà có chồng có con rồi thì ma nào ngắm mà trang điểm ăn diện đó sao. Tư tưởng đó em thấm nhuần rồi”.
Lúc đó mẹ chồng và chồng tôi đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai nói câu gì.
Hoa Mai