Không ai nhất thiết phải có vợ, có chồng, đừng chịu đựng hôn nhân bất hạnh
(Dân trí) - Bạn nằm trong số đông coi hôn nhân là bước tiếp theo hiển nhiên trong cuộc đời một người trưởng thành không có nghĩa hôn nhân là điều bắt buộc phải có...
Vẫn còn những người tôn thờ chủ nghĩa độc thân, vẫn có những người thà từ bỏ một cuộc hôn nhân không đáng có. Dù họ không phải số đông nhưng sự tồn tại của họ cho thấy không phải lúc nào có vợ/có chồng cũng đồng nghĩa với viên mãn và hạnh phúc.
Chị hàng xóm nhà tôi vừa mới bỏ chồng. Từ ngày bỏ chồng trông chị ấy xinh hẳn ra. Chị ấy chăm chút đến ngoại hình nhiều hơn, cười nhiều hơn, đi ra đi vào thần thái lúc nào cũng tươi tỉnh.
Chồng chị ấy đã dọn ra ngoài, để lại căn nhà cho ba mẹ con ở, để lại luôn cho hàng xóm sự yên bình. Trước không có tuần nào họ không to tiếng cãi vã đôi ba bận. Nhiều khi nửa đêm rồi, hàng xóm sát vách vẫn nghe tiếng lục đục bàn ghế, bát đĩa loảng xoảng, tiếng người la hét the thé.
Tôi cứ tự hỏi không biết bọn trẻ con nhà đó sống sao, vài ngày một lần chứng kiến bố mẹ như thế, chúng không có vấn đề tâm lý mới là lạ.
Đại khái thì chồng chị ấy làm cán bộ quản lý một công ty nước ngoài, tài đi liền với tật. Ra ngoài anh ấy cặp kè không thiếu ai. Trước chị ấy bỏ cả làm đi rình rập đánh ghen, nhưng rồi nhiều quá đánh ghen không xuể. Chị ấy đành kệ nhưng tâm lý chung sống lúc nào cũng nghi ngờ. Dăm bữa nửa tháng lại lòi ra một dấu vết ngoại tình, lâu lâu lại có phòng nhì tìm cách liên lạc với chính thất để khiêu chiến, khích bác. Chị vô cùng mệt mỏi và oán giận anh. Mọi việc dù nhỏ dù lớn trong nhà cũng trở thành nguyên nhân châm ngòi cho những cuộc chiến triền miên không dứt giữa vợ chồng nhà họ.
Cuối cùng họ ly hôn. Chị ấy bước ra khỏi cuộc hôn nhân bao nhiêu năm níu kéo, bảo rằng đến bước đường cùng, phát điên đến nơi rồi mới nhận ra lâu nay mình cố giữ gia đình “vì con” thật ra là đã làm khổ cho chúng quá, khốn khổ cả cho mình.
Còn chuỗi ngày dài phía trước, nếu vẫn ngu muội không tự thoát ra là có lỗi với bản thân, có lỗi với bố mẹ đã sinh ra mình, những người đã trao tặng mình món quà quý giá là sự sống mà mình sống không ra sống, hành hạ bản thân đến bệ rạc vì một người đàn ông không chung thuỷ.
Chúng ta cứ quen với nếp nghĩ “trai khôn dựng vợ, gái lớn gả chồng”, “an cư rồi mới lạc nghiệp” hay cha mẹ nào cũng mong con cái “yên bề gia thất”, coi đó là tuyệt đỉnh của sự khôn lớn, trưởng thành. Song kết hôn, mua nhà hay mua xe, đạt được mục tiêu ông nọ bà kia, tất cả đều chỉ là một lựa chọn. Nếu điều đó mang lại cho bạn niềm vui thì hẵng chọn, nếu chỉ toàn bất hạnh, hà cớ gì cứ khư khư giữ lấy nó chỉ để cho mình giống với số đông? Ai cũng chỉ có 1 lần sống trong đời, chẳng nên copy cách sống của ai, tự mình “thiết kế” đời mình, sống vì mình trước, không phải “vì ai”, mới là đáng sống.
Đừng vội thở dài cho người khác nếu thấy họ mãi chưa tìm được ai đó để kết hôn. Biết đâu với họ, sống một mình, tự do tự tại như chim trời, thích thì yêu, hết yêu sẽ hết gắn bó mà rời đi không chút day dứt đắn đo mới là sống như mong ước?
Cũng đừng gửi ánh mắt thương cảm cho ai đó vừa bỏ vợ/ bỏ chồng. Biết đâu hôn nhân của họ cũng giống như cuộc hôn nhân của chị hàng xóm nhà tôi, bước vào biết là bão giông, cớ gì không bước ra để tìm lại vùng trời bình yên, rộng lớn.
Thứ duy nhất bạn nên nhìn vào và có quyền phán xét là cuộc sống của bạn. Bạn hài lòng về nó chưa? Có điều gì đó bạn cần thay đổi mà không thể, chưa thể thay đổi, vì đủ nỗi lo lắng, sợ hãi ghìm chân?
Hãy lo nghĩ cho mình trước khi thả vào đời ai đó sự phán xét của bạn, bởi biết đâu, họ khôn ngoan, dũng cảm hơn bạn, chủ động hơn bạn trong việc tự quyết cuộc đời mình.