Gần Tết, chồng tôi tuyên bố thà ly hôn vợ chứ không bao giờ bỏ mẹ
(Dân trí) - Chồng đưa cho tôi tờ đơn ly hôn, thái độ vô cùng dứt khoát. Anh ấy bảo: "Không vợ này thì kiếm vợ khác, nhưng mẹ chỉ có một. Cô muốn đi cứ đi, để con lại cho tôi và mẹ nuôi".
Suốt cả đêm, tôi không ngủ được vì đau lòng và ấm ức. 4 năm qua, tôi đã sống cùng bố mẹ chồng, việc gì cũng nín nhịn, gần như chẳng có một ngày được sống trong cảm giác ở ngôi nhà của mình. Giờ tôi muốn được ở riêng thì có gì sai?
Bố chồng tôi thì dễ. Ông thuộc túyp người vui vẻ, thích giao du, thích thể thao, hội hè suốt ngày nên không mấy để ý chuyện trong nhà. Chỉ có mẹ chồng tôi là khó. Không ngày nào, bà không kiếm chuyện với tôi.
Bà còn có tật hay nói bậy. Tôi sợ con đang tầm tuổi bi bô lại bắt chước nói theo nên nhắc chồng nói khéo với bà. Chồng tôi gạt đi, nói rằng tính mẹ bao nhiêu năm nay thế rồi, không bỏ được đâu mà nhắc.
Nhưng nói thật, tôi không quen nổi với cách nói chuyện của bà cho nên vẫn tìm cách nói thật nhẹ nhàng, tế nhị thì bà gắt gỏng trả lời: "Tôi chỉ có thế thôi, ở được thì ở, không thì dọn đi chỗ khác". Bà nói như vậy, chứ thực tế lại không muốn cho chúng tôi chuyển đi đâu hết.
Chồng tôi nghe lời mẹ răm rắp. Mẹ không cho, đương nhiên anh ấy cũng không có ý định ở riêng. Anh nghe mẹ đến độ tối nào, anh cũng xuống nằm gần bố mẹ vì mẹ chồng lấy cớ tuổi cao, sợ đêm hôm cảm ốm bất ngờ, cần chồng tôi ở gần cho ông bà yên tâm. Vậy là đêm nào, tôi cũng ôm con ngủ một mình. Nhiều lúc, tôi chẳng biết chồng tôi và mẹ chồng tôi nghĩ gì nữa.
Đến cả tiền hàng tháng làm ra bao nhiêu, thay vì đưa vợ lo cho gia đình, con cái, anh lại đưa mẹ. Lời giải thích duy nhất là "Anh quen thế từ xưa".
Một phần cũng do sai lầm của tôi. Tôi luôn tỏ ra độc lập, tự lo được nên anh mặc nhiên nghĩ không có anh, tôi vẫn ổn. Công việc của tôi tốt, tiền tôi kiếm thừa sức nuôi con, nhưng bài học rút ra cho chị em là dù có thế nào, cũng nên tỏ ra yếu đuối một chút, như vậy sẽ được chồng yêu thương hơn.
Đừng dại dột như tôi, cứ im lặng, tự chịu áp lực, chẳng mong chồng thấu hiểu được. Nhiều lúc, tôi cảm thấy chán chường, đêm nằm ôm con khóc. Cũng có lúc, tôi nghĩ đến ly hôn nhưng rồi lại thôi.
Chồng tôi bản chất là người hiền lành, tốt tính. Ngoại trừ việc nghe lời mẹ thái quá, anh không có tật gì xấu, không rượu chè, cờ bạc, không trai gái, chỉ lo làm ăn, sáng đi, tối về, không la cà quán xá cùng ai. Nếu không bận công việc thì anh rất chịu khó chơi với con, giữ con cho tôi nấu nướng, dọn dẹp.
Mẹ chồng tôi cũng có ưu điểm là thương con, thương cháu. Cả ngày tôi đi làm đều yên tâm vì ở nhà đã có mẹ chồng chăm con hộ. Tối về, tôi chỉ cần nấu nướng, cho con ăn uống, tắm rửa cho con là xong. Tuy nhiên, chính vì quấn cháu quá nên đôi khi bà tự cho mình quyền không coi tôi ra gì. Như sự việc xảy ra hôm trước khiến tôi rất giận.
Tôi có người bạn ở nước ngoài về Việt Nam chơi dịp cuối năm. Tôi đã xin phép đưa con đi chơi cùng để khoe con với bạn. Nhưng khoảng hơn 8h tối, mẹ chồng liên tục gọi điện bắt tôi đưa thằng bé về, kêu trời lạnh sợ cháu đang đau họng. Ừ thì thôi bà thương cháu, xót cháu tôi hiểu, nhưng thái độ của bà khiến tôi vô cùng chán nản.
Bà oang oang gắt gỏng đến nỗi bạn tôi ngồi cạnh còn nghe thấy: "Đưa cháu tôi về, cô muốn đi đâu thì đi". Tôi vừa buồn, vừa ái ngại, cuối cùng đành về sớm cho yên cửa, yên nhà. Bạn hỏi tôi sao không tâm sự những điều vô lý này với chồng. Thực ra, tôi muốn nói với chồng lắm.
Chồng tôi là người hiểu tôi rất rõ, tôi không phải loại gớm ghê. Khi về làm dâu nhà anh, tôi xác định sẽ ở chung với bố mẹ chồng. Tôi tự tin nghĩ, tôi sẽ chiều được ông bà bởi tính tôi vốn dĩ hiền lành, dễ sống. Tôi chỉ cần có chồng ở bên cạnh yêu thương, thấu hiểu, chia sẻ cùng tôi. Dù vất vả thế nào, tôi cũng sẽ cố gắng.
Thế nhưng, do chồng tôi từ nhỏ đã chỉ biết có mẹ nên ý kiến của mẹ là duy nhất. Anh không cần biết đúng sai, miễn là mẹ muốn thì anh sẽ chiều. Cho nên những phàn nàn của tôi, tâm tư, suy nghĩ trong lòng tôi không có giá trị gì với anh ấy. Chồng tôi cho phép mẹ can thiệp vào mọi việc trong nhà và cả những việc riêng của hai vợ chồng.
Trong mắt anh, mẹ là người thương con, thương cháu nên sự việc gì xảy ra cũng đều có thể lý giải được dựa trên cơ sở: "Tại mẹ thương mới làm như vậy, em không chịu hiểu".
Hôm qua, sau khi tôi bày tỏ ý định muốn ra ở riêng, anh đưa cho tôi tờ đơn ly hôn rồi tuyên bố: "Thà bỏ vợ chứ không bỏ mẹ. Vợ không người này thì là người khác, nhưng mẹ chỉ có một".
Tôi nói với anh: "Vợ chồng ra ở riêng không có nghĩa là từ bỏ bố mẹ, chỉ là tách ra, tạo lập gia đình nhỏ độc lập, còn trách nhiệm lo lắng cho bố mẹ vẫn là của vợ chồng mình".
Tôi không hiểu quan điểm của anh. Nếu coi chuyện ở riêng là từ bỏ bố mẹ thì tôi lấy anh, về nhà anh làm dâu cũng là từ bỏ bố mẹ tôi hay sao?
Tôi đã hết sức nhẹ nhàng để phân tích với chồng, nhưng anh nhất định không đồng ý. Nếu tôi cứ quyết ra ở riêng thì ly hôn là giải pháp duy nhất của chúng tôi lúc này.
Tôi thương chồng, thương con, cũng không muốn tình hình căng thẳng, gần Tết đến nơi rồi. Nhưng chẳng nhẽ hết cách rồi sao? Tôi không muốn tiếp tục cảnh sống chung với mẹ chồng nữa.
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: dantri@dantri.com.vn. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.