Đa mang…

(Dân trí) - Đã bao nhiêu đêm Hạnh nằm khóc, ước mơ về một hạnh phúc được ở bên Nam. Nhưng quả thật giấc mơ có lẽ mãi chỉ là giấc mơ. Hạnh đã có người yêu và hai người chuẩn bị làm cưới.

Chồng sắp cưới của Hạnh – Kiên không hề biết những gì đang diễn ra trong lòng cô. Hai người học chung với nhau suốt những năm cấp 3 và tình cảm đã nảy sinh từ năm thứ nhất đại học. Tính đến thời điểm này tình yêu của hai người đã được 5 năm, một đám cưới là điều đã có trong dự định từ rất lâu rồi. Hạnh vẫn biết và vẫn chuẩn bị cho đám cưới ấy. Chỉ có điều trong lòng cô giờ đây đã không toàn tâm toàn ý cho Kiên như ban đầu nữa.

 

Nam bước vào cuộc đời cô từ khi cô là sinh viên năm cuối. Nam yêu cô, nhưng cô như một bông hoa đã có chủ, nên tình yêu đó là tình yêu từ một phía. Nhưng dòng đời xô đẩy, những lần gặp mặt bạn bè, cùng đi chơi, thăm gia đình và picnic đã đẩy Nam đến gần Hạnh và cô cảm kích vì tình yêu mà anh dành cho cô suốt bao nhiêu năm ấy. Hình ảnh Nam dần lấp đầy trái tim và suy nghĩ của Hạnh. Mặc dù cô vẫn yêu Kiên, vẫn khẳng định là mình yêu Kiên, vẫn lo lắng, bất an khi điện thoại của Kiên không liên lạc được, khi anh bị ngã xe hay ốm đau vặt vãnh, vẫn còn cảm nhận yêu và được yêu.

 

Người ta từng bảo yêu một người mà trong lòng lại nghĩ đến người khác thì thật là tội lỗi. Hạnh thấy mình đang như thế. Cô không thể khẳng định được tình cảm của mình nữa. Nghi ngờ mọi chuyện diễn ra khiến cô phải đau đầu suy nghĩ. Bạn bè thân biết chuyện đều chê trách, Hạnh may mắn là Kiên không biết gì về điều đó. Anh bận làm việc, bận dự án, bận đi công tác và không quan tâm đến những gì Hạnh đang cảm thấy. Hoặc cũng có thể là do anh quá tin tưởng cô.

 

Mà quả thật Hạnh cũng chưa bao giờ làm gì có lỗi với Kiên. Cô không bao giờ đi đâu chơi với Nam một mình, nhưng những lần gặp mặt bạn bè, café, lòng cô lại dậy sóng. Hạnh thầm mong ước một ngày có thể đến bên Nam, yêu anh và nhận sự chăm sóc từ anh mà không phải băn khoăn đắn đo hay suy nghĩ. Nhưng bỏ Kiên ư? Hạnh không bao giờ dám nghĩ đến điều đó. Cô tưởng tượng dòng đời có sự thay đổi, đưa đẩy và cô sẽ đến bên Nam, rất tự nhiên mà không làm ai phải đau khổ. Còn từ bỏ Kiên, đó là điều Hạnh không bao giờ mong muốn. Cô cảm thấy mình đang yêu cả hai người.

 

Hạnh chỉ thường liên lạc với Nam qua chat. Cô cảm thấy rất vui khi được trò chuyện với anh hằng ngày. Cô đã từng cảm thấy mình thật giả dối và đáng khinh bỉ, khi có thể vừa hỏi han quan tâm, có thể là nhõng nhẽo nữa với Nam và lại ân cần, tình cảm với Kiên. Vẫn biết tình yêu không có tiếng nói, nhưng Hạnh cũng biết cứ kéo dài như thế là không thể. Cả hai người đàn ông ở bên cô đều bị thiệt thòi còn cô sẽ không bao giờ thanh thản, luôn luôn phải đứng ở ngã ba đường.

 

Đã đến lúc Hạnh không nói chuyện với Nam nhiều như trước nữa. Chẳng để làm gì, hai người chẳng thể đến được với nhau thì nên chấm dứt. Chính Nam là người chủ động điều đó – Hạnh cảm ơn anh vì điều ấy. Hạnh hiểu anh yêu cô đến chừng nào, và cô cũng hiểu Nam mệt mỏi đến thế nào khi mỏi mòn chờ đợi tình yêu của cô. Hạnh cảm thấy rất buồn, nhưng cô hiểu đó là điều tất yếu phải xảy ra. Nên cho dù lòng có còn nhớ, còn thương, còn thấy mình khó chịu khi Nam bất chợt quan tâm tới một người nào đó không phải là Hạnh, còn thấy nhói đau khi mỗi lần nhìn yahoo sáng nick của anh thì cô vẫn phải để anh ra đi. Cô hy vọng mọi chuyện rồi sẽ trôi qua, tình cảm của mình, và có thể là của Nam nữa chỉ là ngộ nhận. Có yêu, có duyên nhưng có lẽ là không có phận. Có chăng chỉ trách anh đã là người đến sau hay tình yêu của Hạnh dành cho anh không đủ lớn để cô rời bỏ mối tình đã kéo dài nhiều năm và trở nên quá quen thuộc với mình.

 

Người phụ nữ thường yếu đuối và dễ dàng cảm động trước một tình yêu thầm lặng và đơn phương dành cho mình, lại sẵn mang luồng tư tưởng lãng mạn và mơ mộng về một tình yêu đẹp đẽ như mơ tồn tại ở đời thường nên dễ dàng sa ngã. Trong hoàn cảnh này nếu người chồng hay người yêu không kịp thời có mặt thì khả năng chia tay và tan vỡ sẽ là rất lớn. Cần tỉnh táo để xem xét có phải là tình cảm ngộ nhận, tạm thời hay yêu thật sự và có quyết định sáng suốt cho bản thân mình, dù yêu ai thì cũng không nên nhớ thương và gặp người kia nữa để tránh tự đưa mình vào cái vòng suy nghĩ quẩn quanh không lối thoát.

 

Chi Mai