Lời trái tim:
Có một thứ rất giống tình yêu, nhưng không phải là yêu
(Dân trí) - "... Những cảm xúc buồn vui đầu đời giống như cơn mưa mùa hạ trút xuống làm em ướt nhưng không đủ lạnh. Em cũng chẳng còn ngu ngơ đến nỗi đi giận một người đàn ông không thuộc về mình..."
Số điện thoại anh nhấp nháy trên màn hình điện thoại, những con số em đã thuộc làu dù từ lâu không còn nhìn đến. “Cuối tháng này anh cưới vợ, mời em tới dự cho vui nhé” - Giọng anh vẫn thế, nhẹ và vô cùng ấm áp. Em khẽ mỉm cười, không dưng thấy tim mình nhói lên một nhịp.
Mình quen nhau từ một hội thi đoàn thể, khi đó em là thí sinh, còn anh là giám khảo. Anh nói anh ấn tượng em ngay từ giây phút ấy, khi em mặc chiếc áo dài màu hồng, tóc dài ngang lưng và giọng nói vô cùng truyền cảm.
Quen nhau rồi em mới nhận ra mình hợp nhau nhiều thứ. Mình cùng thích uống cà phê, thích hát karaoke, thích ngồi nghe người khác tâm sự về những nỗi niềm của họ. Đôi khi anh gọi điện cho em thật lâu chỉ để kể về ông cụ hàng xóm cạnh nhà anh vừa mới mất, về thằng em trai vừa bướng bỉnh vừa hay bị ăn đòn của anh.
Trái tim em không hề dễ rung động nhưng thật sự đã xôn xao từ giây phút ấy, khi em loay hoay khoác áo choàng anh đã cúi xuống kéo hộ khóa cho em, khi anh cài cho em chiếc mũ bảo hiểm. Mình đã có rất nhiều dịp gặp gỡ, vô tình thì ít, cố ý thì nhiều. Khi người ta mến nhau, người ta có đủ thứ lý do chính đáng để gặp.
Chúng ta đã từng cùng dạo bộ trên núi Quyết ngắm thành phố từ trên cao, anh sợ em mỏi chân liền kêu em chơi oẳn tù tì, ai thua sẽ phải cõng người đó. Anh thì cao to, em thì bé nhỏ, em thua thì sao cõng nổi anh? Anh cười: “Nếu em thua anh cũng cõng em”. Em biết, rốt cuộc chỉ là anh muốn cõng em nên em từ chối.
Mình đã cùng nhau chạy xe máy chậm chậm giữa một tối mưa bay chỉ vì hôm đó em buồn và anh hỏi “làm gì thì em hết buồn”. Thật may hôm đó cả hai đều không bị ốm.
Có lần em đi xa và xuống xe về nhà lúc trời chưa sáng. Anh gọi điện nói anh thức xem đá bóng rồi sẽ đi đón em luôn, con gái đừng đi taxi hay xe ôm giờ vắng người đều rất nguy hiểm. Hôm ấy, trên đường về, ngang qua một dòng sông, trăng muộn sáng vằng vặc một góc trời. Mình dừng lại, đứng nhìn dòng sông trôi, hít hà sự tinh khiết của không gian lúc mờ sáng.
Còn có lần em đi liên hoan uống rượu, anh gọi điện nói em nên để sẵn ca nước ở đầu giường, kinh nghiệm say rượu nhiều lần, anh nói tỉnh dậy sẽ vô cùng khát nước.
Ngày đó, em vừa tròn mười chín, chưa một lần yêu đương, còn anh đã từng trải qua mất mát trong đời. Người con gái anh yêu đã rời bỏ anh đi về một thế giới khác. Anh nói anh đã từng vật vã đau đớn rất nhiều, nhưng thời gian thật kì diệu đã làm nguôi ngoai, chỉ có điều anh vẫn chưa thể mở lòng trở lại. Em đã từng nghĩ, mình có thể thay thế hình bóng chị ấy trong tim anh hay không? Em đã mơ rất nhiều, khi nhận được những quan tâm từ anh mà trước nay em chưa từng nhận được. Có dịp đi chơi với ai đó, anh thường giới thiệu em là bạn, em thì không hề nghĩ thế.
Rồi một ngày, anh không còn gọi điện nhắn tin cho em, việc thường ngày chúng ta vẫn làm. Em gọi điện anh không nghe máy, em nhắn tin anh không trả lời. Anh như tự dưng biến mất khỏi trái đất này không dấu vết suốt một tuần liền. Có lẽ vì em kiên trì quá nên cuối cùng anh cũng trả lời bằng một cuộc điện thoại: “Mấy hôm nay anh ốm, anh bị thủy đậu. Đừng gặp anh, sẽ bị lây đấy”.
Nhưng em không sợ lây. Em mua một túi cam, và lấy hết can đảm tìm đến nhà anh để thăm anh. Anh xuất hiện, không có vẻ gì đang bị bệnh thủy đậu như anh nói. “À mấy hôm nay anh bận quá nên thiếu ngủ, thời gian rảnh đều dùng để ngủ”.
Lúc đó em hiểu ra, anh không muốn gặp em nữa, vì lí do gì em chẳng biết. Chỉ biết rõ là anh đang viện mọi cớ để không gặp em. Cuộc trò chuyện không còn tự nhiên, vì em đột ngột đến nhà? Vì anh bị phát hiện nói dối? Hoặc vì trong lòng cả hai mọi thứ đều đổi khác. Em chào anh ra về, lòng buồn vời vợi, đến thời gian để nhắn một tin nhắn trả lời cũng không có, em còn có thể mong gì hơn?
Chúng ta từ đó không còn gặp nhau, không còn thân nhau. Em đã bao lần tự tìm câu trả lời, vì sao thế? Em không hiểu vì sao chúng ta vừa mới vui vẻ thế nay bỗng như người dưng, chúng ta từng tâm sự không thiếu chuyện nhỏ to gì, sao một lý do vì sao đừng gặp nhau nữa lại không thể nói?
Thỉnh thoảng, anh vẫn nhắn tin cho em chỉ để hỏi vài câu ngắn ngủi kiểu “em dạo này có gì vui không?” nhưng buồn vui bây giờ em chẳng còn háo hức kể anh nghe như mọi khi nữa. Cảm giác trái tim mười chín tuổi của em lúc đó như bị bỏ rơi, như mất một điều gì mà lại không thể nào hờn trách.
Để hôm nay, sau hơn hai năm kể từ ngày ấy, anh gọi điện cho em báo tin anh sắp kết hôn. Em chẳng biết mình buồn hay vui, chỉ thấy tim mình tự nhiên nhói lên một nhịp. “Có lẽ em vẫn giận anh, nhưng đừng giận anh nữa. Trên đời này có những thứ tình cảm vượt trên cả tình bạn, rất giống tình yêu nhưng lại không phải là yêu. Anh chỉ là sợ mình không phân định được rõ ràng rồi sẽ làm tổn thương em, mà em thì còn nhỏ lắm”.
Thế đấy, cuối cùng thì anh đã nói ra, anh bỏ chạy vì anh cũng không biết thứ tình cảm của chúng ta thực chất là gì. Anh sợ đó không phải là tình yêu rồi sẽ làm tổn thương trái tim non xanh khờ khạo. Anh biết em thích anh và vì thế nên anh dừng lại, đột ngột và quyết liệt đến lạnh lùng. Nếu anh nói câu ấy cách đây mấy năm trước chắc em không hiểu được, nhưng giờ thì em hiểu. Có những người chỉ mới gặp nhau thôi đã cảm giác đó chính là một nửa của đời mình, cũng có những người bên nhau dài lâu nhưng lại loay hoay không rõ thứ tình cảm đó là gì nữa.
Em, sau những rung cảm đầu đời ấy vẫn chưa tìm thấy một tình yêu cho mình, nhưng em không buồn nữa. Ngày cưới anh nhất định em sẽ đến, nở một nụ cười thật tươi chúc mừng hạnh phúc của anh. Những cảm xúc buồn vui đầu đời giống như cơn mưa mùa hạ trút xuống làm em ướt nhưng không đủ lạnh. Em cũng chẳng còn ngu ngơ đến nỗi đi giận một người đàn ông không thuộc về mình.
Sam Sam