1. Dòng sự kiện:
  2. Người thứ ba
  3. Tình yêu "phông bạt"
  4. Bóc bánh trả tiền

Chê vợ ăn bám, chồng tôi viết di chúc ở tuổi 40 và cái kết đầy nước mắt

PV

(Dân trí) - Trong phòng ngủ, tôi nhìn thấy chiếc két sắt nơi anh vẫn để giấy tờ. Tôi biết mật mã. Bên trong, ngoài sổ đỏ và giấy tờ công ty là một phong bì ghi: “Di chúc - gửi vợ và bố mẹ”.

Tôi làm dâu nhà anh trong hoàn cảnh chẳng mấy ai muốn. Một cuộc hôn nhân không tình yêu, chỉ có trách nhiệm. Trách nhiệm nảy sinh sau một đêm say, một sai lầm của tuổi trẻ và một sinh linh bé nhỏ hình thành.

Anh từng bảo: “Anh không định cưới em đâu nhưng đã lỡ thì anh sẽ chịu trách nhiệm”. Câu nói ấy vừa khiến tôi biết ơn, vừa khiến tim tôi rỉ máu.

Ngày cưới, tôi mặc váy trắng nhưng lòng đầy đen tối. Nhà trai lạnh nhạt. Mẹ anh nhìn tôi như nhìn một món hàng lỗi được ép mua. Họ nói nhỏ với nhau rằng, tôi "úp sọt" anh. Tôi nghe thấy nhưng chẳng dám nói gì.

Tôi - cô sinh viên năm 3 - vừa bảo lưu học để sinh con, vừa học cách làm dâu. Ngày trước, tôi bưng bê trong quán nhậu, chỉ mong kiếm thêm chút tiền đóng học. Nào ngờ, số phận trêu ngươi để tôi gặp anh - người đàn ông thành đạt nhưng cô đơn.

Những tháng đầu sau cưới, tôi sống bằng sự thương hại. Anh có trách nhiệm nhưng không có tình cảm. Mỗi sáng anh đi làm, tôi ở nhà nấu cơm, giặt giũ, ru con ngủ. Mẹ chồng luôn bảo: “Làm dâu mà không làm ra tiền thì cũng chỉ là gánh nặng”.

Tôi nhiều lần định trở lại trường. Nhưng khi con đầu lên hai tuổi, tôi lại mang bầu đứa thứ hai. Tôi không dám khóc, chỉ biết tự cắn môi cho nước mắt chảy ngược vào trong.

Chê vợ ăn bám, chồng tôi viết di chúc ở tuổi 40 và cái kết đầy nước mắt - 1

Ở nhà nuôi con có thực sự là ăn bám không? (Ảnh minh họa: Sina).

4 năm ở nhà, tôi dần quen với ánh nhìn soi mói của họ hàng bên chồng. Ai cũng nghĩ tôi bám víu vào anh để đổi đời. Nhưng họ đâu hiểu, tôi chỉ muốn một mái nhà thực sự, dù nhỏ thôi.

Chồng vẫn bênh tôi. Anh không nói lời yêu nhưng vẫn mua sữa cho con, đưa tiền chợ cho vợ. Với tôi, thế đã là quý.

Nhưng đôi khi, anh vẫn buông một câu lạnh tanh: “Đừng nghĩ đến chuyện thừa hưởng tài sản của nhà này. Nếu em không tự kiếm ra tiền, chẳng ai coi trọng em đâu”.

Tôi im lặng. Bởi tôi biết, anh nói thật. Trong ngôi nhà này, tiền quyết định giá trị của một con người.

Rồi đến một ngày, anh nói, giọng bình thản như đang kể chuyện thời tiết: “Anh đã lập di chúc cho rõ ràng sau này, tránh tranh chấp.”

Tôi cười gượng. Nhưng đêm đó, tôi nằm quay mặt vào tường, nước mắt thấm ướt gối. Thì ra, ngay cả cái chết của chồng, tôi cũng chẳng được dự phần vào.

Tôi không dám hỏi anh di chúc ấy viết gì. Tôi chỉ thấy trong lòng mình có một khoảng trống lớn dần. Mỗi đêm, tôi đều tự hỏi: Liệu mình có thực sự là một phần của gia đình này, hay chỉ là người giữ trẻ thuê có đăng ký kết hôn?

Tấm di chúc đẫm nước mắt

Từ ngày anh nói lập di chúc, tôi trở nên lặng lẽ. Tôi không dám cãi, không dám trách. Tôi chỉ muốn chờ con lớn rồi đi học lại, kiếm một công việc nhỏ. Dù cực khổ cũng được, miễn là tự nuôi được mình.

Mẹ chồng dạo này dịu hơn. Bà không mắng tôi nữa, thỉnh thoảng còn hỏi: “Con ăn cơm chưa?”. Tôi không hiểu vì sao. Có lẽ, anh đã nói điều gì đó với họ.

Một đêm, anh đi công tác. Trong phòng ngủ, tôi nhìn thấy chiếc két sắt nơi anh vẫn để giấy tờ. Tôi biết mật mã. Anh lấy ngày sinh của hai đứa con, tôi đã thuộc lòng từ lâu, chỉ là chưa bao giờ dám mở.

Tối đó, tim tôi đập mạnh. Tôi ngồi thụp xuống trước két, bàn tay run rẩy rồi tôi mở ra. Bên trong, ngoài sổ đỏ và giấy tờ công ty là một phong bì ghi: “Di chúc - gửi vợ và bố mẹ”.

Tôi cầm lên, lòng nặng như có đá. Tôi mở phong bì và những dòng chữ đầu tiên khiến mắt tôi nhòe đi: “Gửi bố mẹ và vợ. Đây là di chúc con viết để lỡ con có mệnh hệ gì, bố mẹ và vợ con dựa vào đó mà sống tiếp rõ ràng, tránh tranh chấp.

Bố mẹ ạ, vợ con đã vì con mà nghỉ học, vì con mà sinh hai đứa cháu kháu khỉnh. Vì còn trẻ, chưa hiểu chuyện nên nhiều khi cô ấy khiến bố mẹ không vừa lòng. Nhưng nếu con mất, xin bố mẹ thương cô ấy như con dâu thực thụ”.

Tôi đọc tiếp, từng chữ như đâm vào tim: “Ngôi nhà đang ở, con để lại cho bố mẹ. Ngôi nhà làm trụ sở công ty cùng cổ phần, con để lại cho vợ con. Vợ con đã chịu nhiều thiệt thòi và sẽ còn vất vả nuôi con nếu con không còn”.

Rồi đến dòng cuối cùng, tôi không còn đọc nổi, nước mắt rơi ướt trang giấy: “Vợ à, anh không biết nói lời yêu, anh chỉ biết làm. Nhiều đêm về thấy em ngủ rồi, anh chỉ dám khẽ ôm. Anh sợ đánh thức em, sợ phải nhìn thấy ánh mắt mệt mỏi vì anh. Nếu có kiếp sau, anh mong được yêu em lại, tử tế hơn”.

Tôi gục xuống, khóc nức nở. Tấm di chúc mà tôi từng sợ, hóa ra lại là thứ dịu dàng nhất tôi từng nhận trong đời.

Sáng hôm sau, tôi cất phong bì vào chỗ cũ. Tôi không nói với ai, không than vãn nữa. Tôi chỉ thấy lòng mình dâng lên một thứ tình thương lạ lùng, vừa đau, vừa ấm.

Từ hôm đó, tôi không còn thấy mình là người “ăn bám” nữa. Tôi thấy mình là một người được yêu, dù tình yêu ấy không phô trương, không ồn ào.

Tôi chăm sóc con, phụ mẹ chồng việc nhà, thi thoảng nấu món anh thích. Anh không biết tôi đã đọc di chúc. Nhưng tôi biết, từ đó, anh đã sống trong tim tôi theo một cách khác: Sâu hơn, thật hơn.

Nỗi trăn trở khôn nguôi

Đêm nào, tôi cũng nghĩ về hai chữ “ăn bám”. Có lẽ, người đời hay dùng nó như một lưỡi dao vô hình. Nhưng họ đâu biết, có những người phụ nữ không chọn cách sống đó, mà bị hoàn cảnh đẩy vào.

Nếu một người vợ ở nhà nuôi con, vun vén gia đình, chịu mọi lời cay nghiệt nhưng vẫn giữ lòng thủy chung thì cô ấy có thực sự là “ăn bám” hay không?

Và nếu một người chồng không nói lời yêu nhưng âm thầm để lại cả phần đời mình cho vợ con trong một tờ di chúc, liệu anh ấy có lạnh lùng như mọi người tưởng?

Tôi đã khóc vì một tờ di chúc nhưng cũng nhờ nó mà nhận ra: Đôi khi, tình yêu chẳng cần được nói bằng miệng. Nó chỉ cần được ghi bằng tay và bằng cả trái tim.

Còn bạn, nếu là tôi, bạn sẽ nghĩ sao? Nếu từng mang tiếng “ăn bám”, bạn có đủ can đảm để chờ một tấm di chúc đẫm nước mắt như thế không?

Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: dantri@dantri.com.vn. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.

Vinh Quang