Bạn trai quỳ xuống cầu hôn tôi, sau đó lại đưa ra đề nghị đầy toan tính

Ngô Trung Dũng

(Dân trí) - Tôi rất bất ngờ, không thể nghĩ chồng sắp cưới có thể nói ra những lời như vậy.

Tôi và Sơn yêu nhau từ khi cả hai còn là sinh viên. Chúng tôi sống trong những năm tháng tươi đẹp của tình yêu trẻ trung, đầy ước mơ.

5 năm bên nhau, chúng tôi cùng trải qua nhiều chuyện, từ việc học hành cho đến công việc, từ những lần nhắn tin nói chuyện thâu đêm tới những chuyến đi du lịch ngắn vào cuối tuần. Tình yêu ấy dù không phải lúc nào cũng ngọt ngào, tôi tin chắc rằng, chúng tôi đã đi qua giai đoạn thử thách. 

Vào sinh nhật của Sơn, anh bất ngờ cất giọng hát trên sân khấu nhỏ của quán cà phê rồi vội vã tiến về phía tôi khi kết thúc bài hát. Tôi cảm thấy hồi hộp, không biết anh muốn tạo bất ngờ gì cho mình.

Giây phút Sơn quỳ xuống cầu hôn, tôi cảm thấy như cả thế giới bừng sáng. Tôi đã chờ đợi ngày này từ lâu. Tôi không ngần ngại mà trả lời đồng ý, nhận lấy chiếc nhẫn từ anh.

Bạn trai quỳ xuống cầu hôn tôi, sau đó lại đưa ra đề nghị đầy toan tính - 1

Nhận chiếc nhẫn cầu hôn từ Sơn, tôi cứ ngỡ mình là người hạnh phúc nhất (Ảnh minh họa: iStock).

Chúng tôi đã bắt đầu bàn tính cho đám cưới, mơ về ngày chung đôi, nắm tay nhau bước trong lễ đường. Nhưng rồi, khi nói đến vấn đề chi phí tổ chức đám cưới, mọi thứ bắt đầu trở nên khó khăn.

Một chiều cuối tuần, tôi và Sơn ngồi đối diện nhau tại quán cà phê quen thuộc. Tôi nhẹ nhàng đặt cốc cà phê xuống bàn và nói: "Anh nghĩ sao về việc tổ chức đám cưới? Em muốn nó sẽ thật đẹp và đáng nhớ".

Sơn nhìn tôi một cách dịu dàng rồi bảo: "Anh cũng muốn vậy. Nhưng anh nghĩ rằng, chúng ta sẽ phải xem xét lại chi phí một chút. Gia đình anh đang gặp khó khăn về tài chính".

Tôi không thấy lạ khi anh nói như vậy. Bởi Sơn là con trai một trong gia đình, bố mẹ anh làm công chức, thu nhập không quá cao nhưng ổn định. Tôi biết gia đình anh có thể không dư dả, chỉ đủ chi tiêu, không có sẵn một khoản tiền lớn để chuẩn bị cho đám cưới.

Hiểu được hoàn cảnh của Sơn, gia đình tôi cũng không thách cưới hay đưa ra yêu cầu quá đáng. Tôi nghĩ, cả hai đều đã trưởng thành, chúng tôi sẽ cùng nhau lo liệu, chuẩn bị cho đám cưới.

Thế nhưng, mọi chuyện đi ngược lại suy nghĩ của tôi. "Mẹ anh có ý bảo, gia đình em nên chịu chi phí đám cưới. Bố mẹ anh đã lo rất nhiều thứ cho anh rồi, giờ đây họ không thể giúp thêm được nữa", Sơn nói với giọng ngập ngừng.

Tôi cảm thấy như có một tảng đá đè nặng lên vai. Tôi không thể tin vào những gì mình đang nghe. Đám cưới là chuyện của hai gia đình, không phải chỉ riêng một bên lo lắng.

"Anh nghĩ sao khi nói điều đó với em? Em đã tưởng tượng về một đám cưới hạnh phúc của chúng ta, nơi mà cả hai bên đều góp sức và chia sẻ niềm vui. Giờ đây, em cảm thấy mình là người phải gánh vác", tôi nhẹ nhàng chia sẻ.

Đáp lại tôi là sự lặng im của anh. Không ai nói gì thêm, chúng tôi im lặng trong một thời gian dài. Tôi cảm thấy có một khoảng cách vô hình đang dần xuất hiện giữa chúng tôi.

Tối hôm đó, tôi không thể ngủ được. Tôi suy nghĩ về mọi thứ, về tình yêu, về những gì chúng tôi đã cùng nhau trải qua.

Đám cưới vốn là chuyện chung của cả hai bên gia đình, không thể yêu cầu gia đình nhà gái lo liệu hết toàn bộ chi phí. Anh thương bố mẹ anh vất vả, tôi cũng thương bố mẹ mình làm việc mệt nhọc.

Tôi lo ngại rằng, nếu gia đình tôi lo toan chi phí đám cưới lần này thì sau đó, gia đình anh có thể còn đưa ra yêu cầu quá đáng hơn nữa. Tôi có nên hủy hôn vì chuyện này không? Liệu có cách nào để giải quyết chuyện này một cách hài hòa, không mất lòng đôi bên không? 

Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: dantri@dantri.com.vn. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.