40 tuổi chưa chồng, tôi không cần ai thương hại
Tôi thấy mình vẫn ổn, vẫn yêu đời và hạnh phúc dù chẳng có đàn ông bên cạnh. Nhưng những người xung quanh lại thương hại tôi…
Tôi chưa lấy chồng, dù đã 40 tuổi, chẳng phải không có ai muốn lấy tôi, mà đơn giản, tôi cảm thấy mình không phù hợp với cuộc sống gia đình. Tính tôi phóng khoáng, sợ không chịu nổi sự gò bó khi làm vợ, làm mẹ và làm dâu, nên bao nhiêu người đến, nhưng tôi đều từ chối, vì muốn sống một mình.
Bố mẹ tôi, thời gian đầu thì phản đối dữ lắm, nhưng rồi bây giờ họ cũng phải chấp nhận, và cho rằng chuyện tôi không muốn lấy chồng, không lấy chồng là chuyện hết sức bình thường, chẳng có gì phải bàn cãi.
Bố mẹ còn ủng hộ tôi làm mẹ đơn thân, nếu không muốn ràng buộc hôn nhân với một ai đó. Tôi rất cảm động trước sự thay đổi suy nghĩ của bố mẹ mình, nhưng thời điểm này, tôi cũng chưa sẵn sàng làm một người mẹ đơn thân.
Tôi thấy mình vẫn yêu đời, vẫn hạnh phúc chứa chan, dù chẳng có người đàn ông bên cạnh, nhưng tôi có rất nhiều bạn cả trai và gái, chẳng lúc nào tôi cảm thấy buồn hay cô đơn.
Nhưng những người xung quanh tôi lại không nghĩ vậy, họ cứ nghĩ tôi đáng thương lắm, tầm tuổi ấy mà chưa lấy chồng, chắc tôi đau khổ, vật vã lắm.
Có người còn chủ động an ủi tôi, đừng buồn, cuộc sống mỗi người một số phận, tôi nói tôi không buồn, vì đó là cách sống tôi muốn chứ không phải buộc phải chấp nhận, nhưng họ không tin, họ vẫn cho rằng tôi 40 tuổi chưa có chồng là thất bại hoàn toàn.
Tôi xin nhắc lại, tôi không lấy chồng không phải là không có ai lấy mà muốn một cuộc sống tự do như vậy.
Tôi vẫn vui vẻ, hạnh phúc, dù không có người đàn ông của riêng mình, tôi cũng không cần ai phải thương hại hay lo lắng cho mình. Các vị đừng nghĩ, tôi không sống nổi nếu thiếu đàn ông, vì đó không phải là suy nghĩ của tôi.
Theo Nhàn
Báo Đất Việt