50% tiếng ồn lớn trong bệnh viện là từ hội thoại của nhân viên y tế

(Dân trí) - Tiếng chuông báo động từ các thiết bị y tế, âm thanh của các cuộc hội thoại, tiếng khóc của trẻ và đặc biệt là hoạt động của nhân viên y tế... là những tác nhân gây tiếng ồn. Đáng nói, thực trạng tiếng ồn tại BV đang ở mức cao, thậm chí ở ngưỡng đe dọa đến thính lực của trẻ.

Tại Hội nghị Khoa học điều dưỡng nhi khoa toàn quốc lần thứ 11 diễn ra tại BV Nhi Trung ương cuối tuần qua, nhiều nghiên cứu khoa học đã được báo cáo, trong đó, có nghiên cứu đánh giá về tiếng ồn tại Khoa Hồi sức cấp cứu sơ sinh, BV Nhi Trung ương.

Đại diện nhóm nghiên cứu, cử nhân Nguyễn Thúy Hà cho biết, qua nghiên cứu với thiết bị âm thanh đặt tại vị trí trung tâm trong 8 phòng bệnh của Khoa để đo, kết quả cho thấy mức độ âm thanh tại đây cao hơn nhiều so với tiêu chuẩn đặt ra của Tổ chức y tế thế giới (WHO) là  40 - 45 dB (khi làm việc), giảm xuống 30 - 35 dB (vào lúc đêm) và cao nhất không vượt quá 65 dB.

50% tiếng ồn lớn trong bệnh viện là từ hội thoại của nhân viên y tế

Trong khi đó, mức độ âm thanh trung bình tại khoa Hồi sức Sơ sinh giao động từ 40,0 dB đến 88,0 tùy từng thời điểm. Trong đó, trung bình tại các phòng bệnh là 65,32 dB. Mức độ trung bình này cũng tương tự một nghiên cứu của AAP về đánh giá mức độ tiếng ồn trong đơn vị hồi sức ở Mỹ cũng tương đương, với 63,54%

Theo cử nhân Hà, mức độ tiếng ồn có liên quan mật thiết đến thời điểm. Từ 8h sáng đến 21h hàng ngày, mức âm thanh liên tục cao từ 73,37 - 74,76 dB. Sau đó, tiếng ồn bắt đầu giảm xuống dưới 72 dB và xuống thấp dần đến sáng, tăng trở lại từ 6 - 7h sáng khi bắt đầu ngày làm việc mới. Tại phòng bệnh, càng phòng bệnh đông người, sử dụng các phương tiện cấp cứu đặc biệt như máy thở, máy theo dõi thì mức độ tiếng ồn càng tăng.

Tiếng khóc của trẻ, tiếng báo của các thiết bị theo dõi trong phòng bệnh cũng là một trong những tác nhân làm tăng tiếng ồn. Đặc biệt với đặc thù là đơn vị hồi sức sơ sinh, với bệnh nhân nặng nên có rất nhiều máy móc, thiết bị trong phòng bệnh. Khi có sự kết hợp của nhiều tiếng báo động cùng lúc (3 thiết bị trở lên) thì âm thanh tăng lên rất cao, 78,33 dB.

Đáng nói, không chỉ các yếu tố máy móc, tiếng khóc của trẻ mà nhân viên y tế cũng là một tác nhân không nhỏ làm gia tăng tiếng ồn. “Đến trên 50% số lần đo có mức âm thanh cao là từ các cuộc hội thoại của nhân viên y tế. Việc thăm khám, đi buồng bệnh, trao đổi dạy học sinh ngay đầu giường bệnh, các hoạt động chăm sóc bệnh nhân… đều tạo ra âm thanh tương đối lớn. Trong lần nghiên cứu này  ghi nhận có 24 lần đo mức độ âm thanh vượt trên 80 dB bắt nguồn từ tiếng nói chuyện lớn của nhân viên y tế với nhau, trong đó lần cao nhất là trên 88 dB”, cử nhân Hà cho biết.

Trong khi đó, theo một nghiên cứu “Sự ô nhiễm tiếng ồn trong các đơn vị chăm sóc tích cực” thì ô nhiễm tiếng ồn có thể ảnh hưởng đến trẻ, làm giảm thính lực, tăng huyết áp, tăng nhịp tim, tăng nhịp thở, rối loạn giấc ngủ, gây stress và làm chậm quá trình tăng trưởng, phát triển ở trẻ đẻ non. 

Viện Hàn lâm Nhi khoa Hoa Kỳ cũng cho rằng khi phải tiếp xúc với cường độ tiếng ồn cao trong đơn vị Hồi sức Sơ sinh, các chức năng sinh lý và hoạt động ở trẻ đẻ non sẽ có những thay đổi đáng kể, tăng nhạy cảm với môi trường bên ngoài, nếu thời gian nằm viện kéo dài sẽ làm chậm tăng cân.

Tại Việt Nam, theo điều tra của WHO năm 2003 có khoảng 13 nghìn trẻ nghe kém cả hai tai, trong đó 61% không phải do viêm nhiễm mà là do tiếng ồn. Một nghiên cứu của BS Lê Thị Thu Hà, khoa Hồi sức Sơ sinh, BV Nhi Trung ương năm 2001 cho thấy trẻ sơ sinh điều trị tại Khoa này bị giảm thính lực 20%. Giảm thính lực ở trẻ sơ sinh sẽ ảnh hưởng đến phát triển ngôn ngữ, trí tuệ của trẻ.

Theo nhóm nghiêm cứu, để giảm nguy cơ ô nhiễm tiếng ồn tại các khoa phòng, cần tổ chức nhiều cuộc giảng dạy cho nhân viên y tế, phát động phong trào “văn hóa yên tĩnh”. Bởi qua nghiên cứu, máy móc, tiếng khóc trẻ… là những yếu tố không thể can thiệp, nhưng tiếng nói chuyện, giao tiếp của nhân viên y tế có thể điều chỉnh để giảm tiếng ồn. Như tại nghiên cứu này, tại khoa sơ sinh, nhân viên y tế chăm sóc đặc biệt trẻ đẻ non đã tự hình thành phản xạ, rất chú ý đến âm thanh, ngay bước chân vào phòng bệnh cũng rất nhẹ nhàng.

Vì thế, nếu có sự nỗ lực, tăng cường ý thức sẽ giảm đáng kể mức độ ô nhiễm tiếng ồn, gây nguy cơ ảnh hưởng đến thính lực của trẻ. 

Tại hội nghị này, ông Phạm Đức Mục, Chủ tịch Hội điều dưỡng Việt Nam bày tỏ, khi nghề điều dưỡng chưa được nhìn nhận đúng, thì người điều dưỡng cần yêu lấy chính nghề của mình, làm việc thật tốt để nghề nghiệp sẽ ngày càng nghi nhận. 

Người điều dưỡng là người cộng tác với bác sỹ trong quá trình điều trị, khác với quan niệm sai lầm trước đây cho rằng điều dưỡng chỉ là người phụ giúp bác sỹ và làm theo y lệnh của bác sỹ. Thực tế cho thấy, nếu một người điều dưỡng giỏi sẽ chủ động trong việc theo dõi, phát hiện các bất thường của người bệnh để báo với bác sỹ và xử trí kịp thời, họ sẽ góp phần rất lớn vào thành công của điều trị.

Tại hội nghị, hơn 20 báo cáo khoa học cũng được trình bày, tập trung vào các phương pháp chăm sóc bệnh nhi toàn diện với nhiều cách tiếp cận khác nhau như “Đánh giá hiệu quả chăm sóc trẻ  sơ sinh bằng phương Căng-gu-ru”, “Đánh giá mức độ tiếng ồn tại khoa Hồi sức cấp cứu sơ sinh”, “Khảo sát kiến thức, thực hành về tiêm an toàn trước và sau khi đào tạo”, “ Đánh giá sử dụng ống nội khí quản lò xo trên người bệnh phẫu thuật ung thư lưỡi”…

Hồng Hải