Đến trường trên đôi chân của mẹ
(Dân trí) - Bị liệt cả hai chân nên 5 năm qua, em Nguyễn Văn Vui, học sinh lớp 10A3 Trường THPT Vĩnh Bình (Tiền Giang) phải nhờ đôi chân của cha mẹ để đến trường...
Sinh ra trong một gia đình có 5 người con tại vùng quê nghèo thuộc ấp Khương Thọ, xã Đồng Sơn, huyện Gò Công Tây (Tiền Giang). Bà Lê Thị Hà (sinh năm 1966) mẹ của Vui cho biết, Vui là con thứ 4 trong gia đình.
Lúc nhỏ cũng bình thường như bao đứa trẻ khác nhưng bất ngờ vào năm em học lớp 3 thì mắc chứng teo cơ khiến hai chân co quắp rồi teo lại đến năm em học lớp 5 thì không thể đi lại được nữa.
Mọi hy vọng, niềm vui của gia đình gần như sụp đổ khi nhìn đứa con trai bé bỏng nằm trên giường với tay, chân dị dạng khác thường. Gia đình đã cố gắng chạy chữa khắp nơi, cầu cứu Tây y rồi đến thuốc Nam, nhưng bệnh tình của Vui vẫn không khỏi. Vui không thể đi đứng, hoạt động bình thương như những đứa trẻ khác. Mọi sinh hoạt của Vui phải nhờ cha mẹ giúp đỡ.
Còn nỗi đau nào hơn khi chứng kiến con bị bệnh tật giày vò và cả Vui ngày đó cũng chẳng còn tha thiết đến trường khi em quá khác biệt với bạn bè. Những ngày tháng khó khăn ấy may mắn em có mẹ bên cạnh chăm sóc lo ăn uống, thuốc men rồi mẹ cùng Vui tập luyện tay chân giúp em có thêm động lực.
Cứ thế suốt hơn 5 năm qua bà Hà chính là đôi chân cho cậu bé Vui cắp sách đến trường. Trên đôi vai gầy ấy đã cõng em đều đặn suốt năm này qua tháng nọ. Cũng rất nhiều lần bà Hà cõng Vui leo cầu thang đến lớp học, khi đêm về lưng đau, mỏi gối nhưng bà luôn gắng gượng.
"Thấy con mình ham học mình cũng mừng, nhiều lần cha nó kêu cho nó nghỉ đi nhưng tôi không đành lòng. Hai vợ chồng tôi đều bận rộn công việc đồng ruộng, không thể dành nhiều thời gian cho con. Để nó ở nhà thui thủi một mình tôi thấy xót lắm.
Thôi giờ còn sức ngày nào thì tôi cố gắng cõng nó đến trường ngày ấy, con nó muốn học tới đâu tôi cũng ráng cõng con đến trường", bà Hà giàn dụa nước mắt nói.
Không thường xuyên biểu đạt yêu thương với con nhưng ông Nguyễn Văn Chá luôn là trụ cột gia đình vững chắc. Hoàn cảnh khó khăn nên ông Chá phải làm nhiều việc mới đủ lo lắng cho con. Suốt bao năm qua vợ chồng ông hết trồng lúa rồi chuyển sang nuôi bò và giờ đổ hết vốn liếng vào thanh long.
Ngoài làm vườn nhà mình ông còn nhận đi phụ hồ, lặn đất ai thuê gì ông cũng đều nhận làm. Ông kể, do không có vốn nên khi chuyển sang trồng thanh long ông phải tự tay làm nhiều thứ để tiết kiệm chi phí từ đổ cột, khoan lỗ, lên đất…thậm chí làm đến 10h đêm.
"Nhà nghèo mà đông con, đứa nào cũng ham học nên vợ chồng tôi phải cố gắng rất nhiều mới lo cho con cái không bị dốt chữ. Tôi có 5 người con mà thằng con lớn thì học xong Đại học ra trường giờ đã có nghề nghiệp ổn định. Còn đứa con gái thứ 3 thì có gia đình riêng.
Giờ đây còn 3 đứa con tuổi còn thơ dại. Mà khổ nhất là thằng Vui nó không lành lặn như con người ta. Thấy con ham học tôi mừng lắm mà thấy mẹ nó cõng nó đi học hằng ngày tôi cũng xót xa nên nhiều lần có ý định cho con nghỉ học", ông Chá trải lòng.
Chính sự khổ cực của cha mẹ đã giúp Vui nỗ lực vươn lên, suốt 9 năm học qua Vui liên tiếp đạt danh hiệu học sinh giỏi, thành tích trên đã giúp em được tuyển thẳng vào trường THPT Vĩnh Bình, huyện Gò Công Tây.
Do gia đình khó khăn và không muốn mẹ phải vất vả Vui rất ít đi học thêm. Hầu hết em đều tự học, trên lớp luôn chăm chú nghe giảng, chăm chỉ làm bài tập về nhà hoặc chỗ nào không biết sẽ hỏi anh trai.
Mọi sinh hoạt cá nhân cũng như trong học tập Vui gặp rất nhiều khó khăn. Nhưng không vì thế mà em tự ti, mặc cảm. Ngược lại, em càng chăm chỉ học tập không phụ công lao, sự kỳ vọng của cha mẹ. Vui tâm sự, em sẽ cố gắng thi đỗ Đại học và mơ ước trở thành một kỹ sư chế tạo máy móc.
Với Vui, bao nhiêu nghiệt ngã đè nặng xuống bản thân và gia đình nhưng em vẫn cho rằng mình còn may mắn khi được bạn bè, thầy cô thương mến giúp đỡ và gia đình luôn chở che.