1. Dòng sự kiện:
  2. Thanh Thủy đăng quang Hoa hậu Quốc tế 2024
  3. Bê bối tình dục chấn động của "ông trùm" Diddy

Đỗ Hải Yến: "Tôi không phải là người lẳng lơ..."

"Đã cổ điển thì người ta sẽ không chịu ở với nhau trước khi cưới, còn tôi chẳng quan trọng những người xung quanh nói gì về mình, mà luôn tiến về mục đích của mình là phải sống với những gì mình đang nghĩ", Phượng của "Người Mỹ trầm lặng" bộc bạch.

Tại buổi lễ "Store Opening" của Louis Vuitton, Đỗ Hải Yến xuất hiện trong vai trò khách mời đặc biệt, nên trước đó cô đã bay từ Hà Nội vào TPHCM để thử trang phục của Louis Vuitton.

 

Giữa khách sạn Park Hyatt sang trọng, Phượng của "Người Mỹ trầm lặng" thật lộng lẫy trong bộ trang phục quyền lực nhất thế giới. Nhưng tôi lại thấy Yến hấp dẫn hơn bởi nét đẹp đài các và cổ điển của cô. Câu chuyện của chúng tôi cũng bắt đầu từ sự cổ điển đó...

 

Ai gặp chị cũng nói Hải Yến là cô gái rất Bắc Ninh, còn chị nói đàn ông thích mình là những người thích cà pháo, mắm tôm. Vậy Bắc Ninh, cà pháo, mắm tôm có liên quan gì đến chị?

 

Tôi được nghe kể lại: Mẹ là con nhà quyền quý còn bố thì không, nên bố mẹ lấy nhau không được sự ủng hộ của 2 gia đình. Khi tôi sinh ra, bà ngoại muốn đưa về nuôi, vì mẹ ở nhà nội vất vả. Tôi ở cùng bà và cụ ngoại đến năm học lớp 3, về ở với bố mẹ đến năm học lớp 5, sau đó tôi sang Hà Nội học múa, và từ đó sống một mình.

 

Khi còn nhỏ, ai cũng muốn ở với bố mẹ, còn tôi quen sống xa bố mẹ, quen kiểu tự mình phải kiểm soát cuộc sống của mình, nên suy nghĩ của tôi rất trưởng thành. Tôi thường nói mình là "bà già" 25 tuổi, rất cổ điển. Tôi không biết mình sẽ như thế nào nếu mặc thời trang hip hop? Ngay cả trong ăn uống, tôi cũng thích ăn những món ngày xưa mọi người hay ăn như muối vừng, cà pháo, mắm tôm.

 

Người cổ điển thường tôn trọng những giá trị chuẩn mực, mà một cô gái dám theo đàn ông - không hôn nhân thì có thể gọi là chuẩn mực được không?

 

Đó là tất cả những gì nằm trong con người tôi. Nói chung con người tôi rất phức tạp! Tôi cổ điển, nhưng cá tính mạnh, thích gì là bắt buộc phải làm cho bằng được. Khi quen anh Hải (diễn viên, đạo diễn Quang Hải) tôi vẫn đang học ở Hà Nội.

 

Mọi người nói anh Hải rất lăng nhăng và đã lấy vợ ở Sài Gòn. Tôi vào đơn giản vì mình thích người đó và không muốn suy nghĩ nhiều về việc đấy. Nên tôi bất ngờ vào mà không nói với anh Hải, vì sợ nói ra anh ấy sẽ chuẩn bị trước để mình không biết sự thật là gì.

 

Vào đến nơi tôi thấy sự thật không như mọi người nói, tôi lại quay ra Hà Nội học. Sau khi tốt nghiệp tôi mới chuyển vào TPHCM, và tiếp tục là người... mâu thuẫn! Đã cổ điển thì người ta sẽ không chịu ở với nhau trước khi cưới, còn tôi chẳng quan trọng những người xung quanh nói gì về mình, mà luôn tiến về mục đích của mình là phải sống với những gì mình đang nghĩ.

 

Ban đầu chị đi theo tiếng gọi của... Hoạn Thư?

 

Tôi không ghen đâu, mà chỉ đi với tinh thần "giải quyết cái đầu", để mình không phải thắc mắc về những chuyện đó nữa. Tôi cũng muốn vào đây để biết người mình yêu có cuộc sống như thế nào. Tất nhiên, tôi không phải là người lẳng lơ "theo giai" như định kiến.

 

Tôi quen anh Hải, sau đó vào đây, chúng tôi sống với nhau rồi cưới nhau, đến giờ đã được 8 năm, và tôi vẫn là người không ghen tuông. Anh Hải ga- lăng, hay quan tâm tới phụ nữ cũng là tính tốt. Dù sao người ta thích chồng mình còn hơn là không có ai để ý…

 

Lúc đó, Quang Hải có sức hấp dẫn đến mức nào để chị... liều như vậy?

 

Khi sống một mình, được ai đó quan tâm, mình sẽ cảm thấy rất ấm áp và tin tưởng, và tôi ở trong hoàn cảnh dó. Tôi và anh Hải quen nhau khi đóng trong phim Trần Anh Hùng. Sau đó tôi ốm, anh ấy rất quan tâm, mà là quan tâm thực lòng. Tôi không thể giải thích được tại sao là thực, nhưng mình cảm giác được nó là thực.

 

Tôi nghĩ mình nên sống với một người như vậy. Nếu không quen anh Hải, học xong tôi sẽ đi Pháp học tiếp ballet, và bây giờ sẽ là giáo viên, và cuộc đời sẽ sang một hướng khác, chứ không lang thang hạnh phúc như thế này.

 

Tôi cho đó là số phận, vì tình yêu thì tôi không có kinh nghiệm, cuộc sống gia đình càng không có trong đầu, vì tôi còn quá trẻ, nên bản năng mách bảo thế nào thì làm như thế. Nhưng chắc số tôi được trời thương nên bản năng đã không bảo sai. Nếu trời không thương, tôi sẽ sai lầm, mà sai từ bước đầu thì sẽ kéo theo nhiều cái sai lầm khác nữa.

 

Đỗ Hải Yến: "Tôi không phải là người lẳng lơ..."  - 1
 "Nói chung con người tôi rất phức tạp! Tôi cổ điển, nhưng cá tính mạnh, thích gì là bắt buộc phải làm cho bằng được".

 

Trong lúc bản năng hành động thay lý trí, chị có nghĩ đến viễn cảnh "hoàng tử"... bỏ của chạy lấy người? Và nếu điều đó xảy ra?

 

Đương nhiên nó có trong suy nghĩ của tôi, nhưng không bao giờ tôi để suy nghĩ đó làm mình lung lạc hay đau khổ. Bởi tôi là người rất mạnh mẽ trong tất cả mọi chuyện. Không biết tương lai thế nào, tôi chỉ biết bây giờ 2 người yêu nhau, thương nhau, sống với nhau, cùng muốn làm việc thì mình sẽ cố gắng đi theo con đường đó.

 

Còn nếu anh Hải yêu người khác thì tôi chịu thua rồi, nhưng tôi luôn tin vào tình yêu của mình cũng như luôn tin vào tình yêu anh Hải dành cho tôi, tôi tin rằng anh Hải sẽ không bao giờ làm tôi khổ và luôn đứng bên cạnh để hỗ trợ tôi trong tất cả mọi công việc. Cuộc sống của chúng tôi rất thoải mái. Có thể vì thế mà chúng tôi mới sống với nhau lâu được.

 

Khoảng cách 15 tuổi của hai vợ chồng chị nói lên điều gì?

 

Tôi luôn cảm thấy anh ấy trưởng thành, tôi tin vào sự trưởng thành đó và tin là anh ấy đúng, nên đi theo mà không phải lo lắng chuyện gì. Cũng có thể tôi già nua trong suy nghĩ, nhiều khi tôi còn khó tính hơn anh ấy trong cách suy xét.

 

Nhưng người đàn ông gần 40 tuổi sẽ không thể nào hiểu hết được mong muốn, suy nghĩ của cô gái hơn 20 tuổi, và ngược lại?

 

Nếu chúng tôi làm khác nghề có thể sẽ xảy ra chuyện đó. Nhưng công việc chiếm quá nhiều thời gian cho cuộc sống gia đình, nên mình không thể ngồi đó "soi" ông hiểu tôi hay bà hiểu tôi không. Đó có thể là cái không tốt, nhưng cũng là cái chúng tôi đi với nhau được lâu. Trong khi đó, cuộc sống của chúng tôi khá thú vị, vì có những lúc rất thăng hoa nhưng có những lúc rất hoang mang.

 

Dự án làm phim đầu tiên thất bại là lúc chúng tôi hoang mang nhất. Chúng tôi đã dồn hết mọi sức lực vào dự án đó và tin mình sẽ làm được, nhưng cuối cùng nhà đầu tư không thích làm như thế. Thế là tan vỡ. Chúng tôi vị rơi vào cảm giác không biết thế nào là đúng. Những lúc như vậy tôi lại đi chợ nấu cơm. Đó cũng là lúc chúng tôi cảm nhận rõ nhất bờ vai của nhau!..

 

 Theo Thể Thao Văn Hóa & Đàn Ông/TTOL

Tìm các Video về phim Chuyện của Pao tại Baamboo.com

Thông tin doanh nghiệp - sản phẩm