Em vợ lấy anh rể mù và cuộc hôn nhân “vô tiền khoáng hậu”
Một người tự nguyện lấy anh rể mù lòa, thay người chị đã mất chăm sóc anh và hai đứa con tật nguyền. Một người nguyện dâng hiến cả tuổi trẻ cho người đàn ông nhiễm chất độc da cam...
Chị Xuân ngày ngày chăm sóc người con tật nguyền của chị gái
“Nối dây tình” với anh rể
Năm 1978, chị Vũ Thị Rần lấy anh Trần Minh Thuận, thương binh hạng 4/4, bị mù hai mắt vì di chứng chất độc da cam. Chị sinh đứa con đầu lòng nhưng không ra hình dạng con người và cháu đã mất ngay khi lọt lòng. Hai đứa con tiếp theo cũng bị di chứng chất độc da cam nên điên điên dại dại.
Cậu con trai Trần Văn Tộ, sinh năm 1979, toàn thân trắng toát, đôi mắt chỉ có thể nhìn mờ mờ, miệng u ơ vài tiếng vô nghĩa. Đứa con thứ hai là Trần Thị Điệp, sinh năm 1984, phát bệnh điên ngay từ khi lên 8 tuổi. Chị Rần đã cố gắng làm lụng, nuôi nấng 2 con và người chồng mù. Thế nhưng, nỗi bất hạnh chưa dừng lại, chị Rần bị bệnh ung thư và đã vĩnh viễn ra đi. Gia đình lâm vào cảnh túng quẫn cực độ. Cả xóm làng không ai có đủ điều kiện để giúp đỡ.
Lúc này, chị Vũ Thị Xuân - em gái chị Rần - đang làm công nhân tại một xí nghiệp nhỏ ở Điện Biên trở về thăm nhà. Chứng kiến cảnh anh rể mò mẫm đút cơm cho 2 cháu và dắt díu nhau đi từng bước, chị quyết định ở lại quê nhà “nối dây” với anh rể và chăm 2 cháu. Hàng xóm láng giềng dù cảm thông với anh chị nhưng vẫn không khỏi điều ra tiếng vào.
Hàng ngày chị đầu tắt mặt tối lo cho 3 con người khốn khổ. Từ việc dìu anh Thuận đi tắm rửa, giặt giũ quần áo đến việc bón từng miếng ăn. Chăm anh Thuận đã vất vả, chăm 2 đứa cháu không biết gì kia còn vất vả gấp trăm lần. Các cháu suốt ngày chỉ biết vò đầu rứt tóc, la hét ầm ĩ. Nhiều hôm 3 giờ sáng, Điệp lao ra ngoài rồi nhảy xuống sông. Chị Xuân phải mò mẫm tìm Điệp suốt đêm.
Nhiều lần chị đi cấy thuê mệt rã người về nhà muốn nằm nghỉ thì Điệp lại hò hét đập phá. Những người hàng xóm cũng thấy xót xa. Ông Tuyển gần nhà, nói: “Tôi chưa bao giờ thấy một người phụ nữ nào nhẫn nhịn, chịu vất vả, hy sinh như chị Xuân".
Cuộc hôn nhân “vô tiền khoáng hậu”
Một lần tình cờ biết được câu chuyện đầy nước mắt của gia đình chị Xuân, chị Vũ Thị Tâm - người cùng xã, chủ động đến thăm hỏi. Thế rồi mối cảm tình cứ ngày một nhân lên; chị Tâm năng qua lại chăm nom, đỡ đần. Và chẳng biết tự lúc nào, những thành viên đáng thương của gia đình đó đã như ruột thịt với chị.
Qua bao đêm trằn trọc, Tâm đã đưa ra một quyết định khiến không ít người ngỡ ngàng: Làm vợ người con cả tật nguyền trong gia đình, anh Trần Văn Tộ. Tâm nghĩ, người đàn ông như Tộ, nếu không vì chất độc da cam chắc hẳn cũng khao khát một mái ấm gia đình riêng lắm.
Đêm đêm trong sự tĩnh lặng của làng quê, hai người đàn bà lại cùng nhau tâm sự. Họ động viên và khích lệ nhau cố gắng để tiếng cười được vang lên trong ngôi nhà của họ. Gia đình chị Tâm biết tin phản đối nhưng lòng chị đã quyết. Lời ra tiếng vào, chị Tâm chỉ im lặng. Năm 2002, chị Tâm cùng người thân dẫn anh Tộ ra xã đăng ký kết hôn.
Ông chủ tịch xã đã rơi nước mắt vì xúc động. Không có đám cưới linh đình, không xe hoa cỗ bàn, nhưng khắp trong thôn ngoài xã người ta đều nói về cuộc hôn nhân “vô tiền khoáng hậu” này như một sự sẻ chia. Từ đó, chị Tâm chính thức trở thành vợ anh Tộ.
Đêm tân hôn nằm bên chồng mà như không, trắng đêm chị không chợp mắt. Đối với chị, đó là đêm dài nhất trong cuộc đời của mình. Thời gian trôi qua với bao khó khăn, nỗi vất vả đã hằn lên khuôn mặt của chị để rồi nhiều lần nhìn vào gương mà chị giật mình thảng thốt: “Sao mình lại già nhanh thế này!”. Nhưng chị chưa bao giờ rời xa ngôi nhà ấy...
Theo Hà Hải
Dân Việt