1. Dòng sự kiện:
  2. Thành phố Thủ Đức
  3. Máy bay quân sự rơi ở Bình Định

Đêm thác loạn của dân “Ke”

(Dân trí) - Ke, tên viết tắt của một loại cocain, một loại thuốc kích thích cực mạnh hiện đang được các cậu ấm cô chiêu “sành” thác loạn sử dụng như một thứ để mua vui. Với họ, Ke chính là thứ “đồ chơi” nhanh nhất, mạnh nhất, dữ nhất để khẳng định đẳng cấp.

“Thuốc lắc, tài mà…ư, xưa như Diễm rồi, chỉ dành cho những “tá điền” mà thôi” - Nam, một thành phần thác loạn “chuyên nghiệp” của Hà Nội buông một câu đánh sượt trước khi vào cuộc chơi. 

Đẳng cấp chơi “Ke” 

Nam cho biết, Ke đã xuất hiện trong giới ăn chơi Việt Nam từ 2 - 3 năm nay nhưng giờ mới được dân chơi sử dụng nhiều. Phong trào rộ lên bắt đầu từ những du học sinh từ nước ngoài về, những cậu ấm cô chiêu bắt chước dân nghiền nước ngoài và qua phim ảnh. Tuy nhiên, dân chơi Ke đều là những người phải có nhiều tiền, muốn độ chơi của mình ở một mức mới cao hơn tài mà thuốc lắc.

Với giới ảo muốn khẳng định mình thì chỉ có dùng Ke là cách khẳng định nhanh nhất với bạn bè thậm chí với cả giới “anh chị”. Theo dân “ảo” truyền tai nhau thì Ke có hai loại, Ke đá và Ke bột, dạng bột nhìn như heroin được lấy ra từ váng và bọt trong quá trình sản xuất thuốc lắc, còn dạng thứ hai là loại đá có màu xanh nhạt hoặc màu trắng đục tinh túy của thuốc lắc được cô lại như đường phèn.

Thuốc Ke này được tính theo bịch và đựợc bán khá đắt, mỗi bịch bằng đầu ngón tay được bán với giá 800.000đồng/bịch dạng bột, loại Ke đá được bán với giá 1000.000đồng/bịch. Mỗi bịch phục vụ được khoảng 5 người mới chơi còn nếu đã là dân chơi chuyên nghiệp thì chỉ được 2 người.

Chơi Ke có 2 loại, một là cho vào rượu để uống hoặc hít sống thẳng vào mũi, mỗi liều hít được gọi là 1 line và đẳng cấp cũng được phân cao thấp nhờ độ dài của 1 line hút mỗi lần. Cộng với chơi Ke là loại sạch sẽ, không phải động chân động tay nhảy múa hét hò như thuốc lắc hay tài mà nên không mất sức do vậy dân chơi luôn xếp loại thuốc này vào top đầu của những thứ thuốc chết người. Điều đặc biệt của loại thuốc này luôn làm dân chơi hãnh diện là không phải cứ có tiền là mua được.

Một đêm cùng dân “Ke” Sau hai đêm lang thang cùng phi đội thác loạn của Nam nhưng không mua được thuốc, dù chúng đã gọi điện đi khắp nơi. Theo lời hẹn đúng 9 giờ tối thứ 4, tôi có mặt tại quán café trên phố Lý Thường Kiệt, vừa bước chân vào quán đã thấy lố nhố gần chục nam thanh nữ tú mặt mũi sáng sủa chờ sẵn. Theo lời giới thiệu của Nam thì những cậu ấm cô chiêu đang có mặt tại đây đều là những du học sinh từ Singapo, Canada, Nga, Anh… về. Chưa kịp yên chỗ, một thanh niên tên Linh hỏi tôi một câu (tạm gọi là xã giao) đúng giọng thác loạn - ông anh “cắn” lâu chưa. Nam quay sang đỡ lời, đây là ông anh, tạm gọi là “nông dân” còn “trắng nguyên”, biết gì mà “cắn”. Theo sau lời giải thích của Nam là những ánh mắt vừa dè bỉu vừa thận trọng “ném” cái nhìn vào mặt tôi. Nghĩ tới lời dặn của Nam, tôi chỉ ngồi yên lắng nghe không tham gia. Ngồi được chừng 30 phút, vẻ mặt của đứa nào cũng tỏ vẻ sốt ruột, hết gọi điện cho nhau lại đến những tiếng chuông điện thoại vang lên hỏi nhau xem hàng (thuốc Ke) về chưa. Thì ra chúng đang tụ tập chờ “hàng” về để đi ảo, rượu đã được đặt sẵn trên sàn nhảy chỉ còn chờ hàng về. 10 phút nữa trôi qua, ánh mắt đứa nào cũng thấp tha thấp thỏm như mong mẹ về chợ, như không thể chờ đợi thêm được nữa, Hiền một cô bé xinh xắn thốt lên, chỉ khổ thân gái này, từ ngày về Việt Nam lần nào “ảo” cũng “gẫy thuốc”. Những thuật ngữ từ cái miệng xinh đẹp cứ liên tục được tuôn ra khiến tôi quá bất ngờ vì không thể hình dung được một cô gái xin xắn trông ngây thơ như kia lại quá rành trong những cuộc chơi như vậy. Nam quay sang giải thích: “Cái giống Ke này cũng như lắc nhưng độ phê của nó lâu và sâu hơn nhiều, phải tầm 3 - 4 tiếng mới tan thuốc, chưa tan mà hết nhạc thì gọi là “gẫy thuốc” cứ gọi là, khi ấy chỉ còn nước phát điên”. Nam vừa dứt lời thì có một đôi, một nam một nữ bước xuống từ chiếc taxi chạy vào như định nói gì nhưng thấy có người lạ lại thôi. Nam hỏi có lấy được không, “vô tư đi ông anh ở quê ra chơi ý mà, No vấn đề”. Cường, thanh niên đi mua thuốc cho biết, chỉ có bột, đá đợt này ít lắm, rồi cả bọn đồng thanh: “lên đường”. Tất cả ra 2 taxi thẳng một mạch lên sàn nhảy N.C, vừa bước chân vào tới cửa tôi đã tức ngực với thứ âm thanh nơi này. Nhưng với dân thác loạn thì lại “bắt sóng” ngay, mặt mũi đứa nào cũng tươi tỉnh hẳn lên. Khi đã vào bàn yên vị, từng ly rượu rót ra cũng là lúc Cường nhìn trước ngó sau rồi bỏ vào mỗi ly rượu một vẩy thuốc như đường phèn chừng bằng đầu que diêm. Xong đâu đấy cả hội cùng nâng ly, lắc ly một cách điệu nghệ, cái sự bối rối của tôi đã được Nam giải nguy bằng một câu nói: “Ông anh đây vừa quê ra chưa kịp ngấm, bỏ qua, rồi có ngày khắc ngấm”. Nói rồi Nam tự động rót một ly rượu khác, tôi thở phào, cả hội nâng ly, sau cái đầu tiên 100%, rồi đến cái thứ 2 là tất cả đã bỏ qua cái vẻ ồn ào náo nhiệt. Đột nhiên, Lan Anh một cô bé mặt búng ra sữa quay ra chỉ vào mấy bàn bên vừa nói vừa cười “đúng là một lũ tá điền, mấy giờ rồi mà còn “cắn” thế không biết (“cắn” - chơi thuốc lắc), trông cứ như một lũ dở hơi bơi lội loăng quăng, “số” (Công an số 7 Thuyền Quang) mà nhìn thấy lại trả đẹp”, sau câu nói đó là những tiếng cười của những kẻ chiếu trên được phát ra. Đang cười là thế bỗng dưng im bặt, thuốc đã ngấm, cả lũ như bỏ qua tất cả những thứ hỗn độn nơi đây chẳng nói chẳng rằng đứa nào đứa đấy ngồi im như nuốt từng tiếng nhạc. Có lẽ chúng đang phê, cái thứ phê không như tôi đã từng được thấy trong lần thực tế cùng dân lắc hay tài mà. Không động chân động tay, không quậy phá nhảy nhót, đứa thì mắt lim dim, đứa thì mắt trợn tròn nhìn trăm chú lên mấy cô nhảy bục, có đến trừng cả 10 phút không thèm chớp mắt.

Đêm thác loạn của dân “Ke” - 1

Các loại dụng cụ để phục vụ hút ke.

Độ ngấm của thuốc tăng theo từng ly rượu được chúng ngửa cổ uống cạn mỗi lần, đầu chúng bắt đầu lắc lư theo tiếng nhạc, miệng thì lẩm bẩm như khấn tiên sư. Và cứ như thế chẳng mấy chốc đã mở đến chai Remy thứ 3. Nhưng có lẽ do lượng thuốc ít quá nên chỉ chừng 2 tiếng sau đã có vài đứa tan thuốc, lúc này nhìn chúng như vừa trải qua một cơn mê sảng. Vài cái đầu lắc lắc, mấy cái vươn vai rồi cả hội hò nhau uống nốt chỗ rượu dở để còn đi chỗ khác.
Tôi quay sang hỏi Nam xem lý do sao háo hức là vậy lại còn đi đâu nữa. Cường vội trả lời thay Nam một cách tỉnh khô, “không chuyển thì ở đây làm gì, chẳng nhẽ cứ ngồi đây mà nghe mấy cái tiếng trống tiếng nhạc như đấm vào tai ấy à?”. Nói rồi Cường quay sang cả lũ hỏi: “X.M nhé”, cả lũ đồng thanh đâu chẳng là bến. Lại lên taxi sau chừng 15 phút đã có mặt tại một quán karaoke X.M ở Giảng Võ. Những tiếng đóng cửa taxi sầm sập, xóa tan bầu không khí yên tĩnh lúc nửa đêm, cả bọn bước vào quán, cánh cửa thứ 2 được mở ra, lại ùa vào tai những tiếng nhạc nhức óc cứ thình thịch đập đến tức ngực. Sau khi hoa quả, rượu rồi khăn lạnh, nói chung đủ cả được bày ra, nhân viên đóng cửa lại, cũng vài bài hát được bật lên nhưng chúng đến đây không phải để hát. Đang cầm micro nghêu ngao bỗng Hiền quay sang hô to: “Khui đi, lâu lắm rồi hôm nay mới thoát cảnh “gẫy thuốc””. Cường rút ra từ trong túi hai gói bột màu trắng ném ra bàn rồi chẳng ai bảo ai mỗi đứa rút ra một tờ tiền polyme mới cứng. Tưởng chúng góp tiền cho cuộc chơi vừa rồi, tôi cũng mở ví, định bụng góp tí chút. Cả hội lại tập trung về phía tôi đồng thanh “sao bảo trắng nguyên”, chưa kịp hiểu, nhưng vì ngượng tôi lại cất ví vào. Sau đó ai vào việc đấy, hai gói thuốc được mở ra, Cường đổ lên mặt bàn kính mỗi đứa một lùm to bằng hạt đậu tương. Giờ tôi mới hiểu chúng rút tiền ra làm gì, mỗi đứa một tờ tiền và chỉ vài động tác san gạt lùm thuốc ấy đã biến thành những line thuốc dài và nhỏ như hàng kiến, động tác này chúng gọi là “phân thuốc”. Một chiếc ống thủy tinh dài chừng 10cm to bằng chiếc ống hút được đưa ra. Rồi từng đứa cứ cắm mặt xuống mặt bàn đưa ống hút vào mũi, một tay bịt mũi còn lại rồi hít một hơi dài cả line thuốc theo chiếc ống thủy tinh chui tọt vào mũi, ngửa người ra ghế và chỉ việc “ảo”, chẳng khác nào cảnh trong những bộ phim xã hội đen của Hồng Kông. Nhìn cái cảnh gần chục đứa ngồi vắt vẻo dựa dẫm vào nhau mắt lim rim, đứa thì không nhắm nổi mắt cứ mân mê như nuốt từng tiếng nhạc khiến bất cứ ai nhìn thấy cảnh này cũng không thể hiểu nổi tại sao chúng lại phải như thế. Thỉnh thoảng lại tay đứa nọ xoa lưng xoa đùi đứa kia, rồi lại gục xuống như những con bệnh đang chờ chết. Theo chúng thì động tác xoa lưng xoa đùi là để cho lên thuốc làm tăng độ phê. Chốc cái lại có đứa ngóc đầu dậy sai đứa kia ra bật nhạc to lên, nhưng nào có đứa nào nghe đứa nào. Cái cảnh đó cứ diễn đi diễn lại như một phường chèo trong vòng khoảng 4 tiếng đồng hồ mới tan hết thuốc. 

Ke, thứ thuốc giết người  

Theo những dân Ke chuyên nghiệp thì ai chơi ke lần đầu tiên không ộc máu mũi chớ kể, thậm chí có thằng chơi vào chỉ muốn phi đầu vào tường. Bởi chơi Ke không như các loại thuốc khác phải hút qua lửa hoặc uống vào người nên độ ngấm rất chậm. Còn Ke là hít thuốc sống thẳng vào mũi nên tất cả thuốc sẽ được đưa ngay lên não rất nhanh.

Cường cho biết từ ngày về Việt Nam thì chưa chứng kiến, chứ hồi Cường học ở Canada thì chuyện chết vì sốc Ke là chuyện cơm bữa. Ngà, một cô bé có vẻ dè dặt nhất trong đám tâm sự với giọng rất thật: “Cứ bảo lắc, tài mà, ke không nghiện. Chẳng qua chỉ không vật vã mà thôi. Nhưng đã chơi thứ này rồi thì lại muốn chơi loại khác cao cấp hơn chỉ bởi lẽ nó phê hơn, nó khẳng định mình là dân chơi thứ thiệt hơn”.

Ngà cho biết mấy cậu như Cường, Nam, Khánh, Tú kia bây giờ có cho cắn lắc hay tài mà đều vô nghĩa, như hôm rồi chứng kiến Cường chơi đến 2 điếu tài mà nhưng không tài nào “ảo” nổi.

Đứa nào cũng liệt kê ra một loạt bệnh tật, chết do sốc nọ kia với cái giọng dường như cũng biết sợ nhưng những câu nói đấy chỉ có thể nhảy ra khỏi miệng khi chúng vừa tan thuốc. Còn bình thường, biết là nguy hiểm có thể chết người nhưng tâm lý đứa nào trót đi vào những trò thác loạn này đều cho rằng đấy là hút quá liều mới thế còn cứ ít một như này chẳng bao giờ làm sao. Thế nhưng, chúng không nghĩ rằng chúng đang ngấm ngầm ganh đua nhau xem một lần hút line thuốc của đứa nào dài hơn để phân định đẳng cấp.

Liệu cái ranh giới dài ngắn ấy có bằng sợi chỉ để rồi từ cái sống đến cái chết cũng chỉ là việc bước qua sợi chỉ đó mà thôi?

Phan Tùng

Bài liên quan:
Mốt “xạc pin”, giới trẻ tự hủy hoại cuộc đời

Thông tin doanh nghiệp - sản phẩm