“Yêu lại từ đầu” - có thể tặng em món quà này được không anh?
(Dân trí) - “Em yên tâm, sau này về chung một nhà, anh sẽ luôn coi em là bà hoàng để hầu hạ em.” Khi yêu thường ngốc lắm, nên em tin.
Em đang ngồi làm việc thì anh gọi điện đến, bảo trong vội vàng: “Trưa nay cơ quan anh không có cơm, lát anh sang bên em rồi đi ăn cùng luôn nhé!”. Trời đất, khỏi phải nói là em đã sung sướng đến thế nào vì đây là lần đầu tiên trong 4 năm qua, anh chủ động mời em một bữa cơm trưa ở ngoài. Em đã lâng lâng trong hạnh phúc, xốn xang tô thêm chút son môi, mượn tạm chiếc lược bàn bên để chải lại mái tóc cho suôn mượt.
Em háo hức, cố gắng chen lấn trong đám đông nơi thang máy ở giờ cao điểm vì sợ anh đợi lâu. Em đã nghĩ đến việc sẽ cười thật tươi, trêu đùa anh một câu nào đó lúc xuống đến nơi. Thì gương mặt cau có của anh ngay khi vừa gặp đã làm em tan nát hết cả: “Làm gì mà lâu thế? Có mỗi việc đi xuống thôi mà cũng mất đến tận 10 phút!”. Em buồn, nhưng không muốn giải thích gì nữa, chỉ nhận mũ bảo hiểm từ anh rồi lên xe.
“Vào quán này ăn luôn đi!”, anh vừa nói vừa ngoảnh mặt sang bên trái, một quán cơm bình dân đông đúc và chật chội. Em vội xua đi: “Thôi, mình đi ăn cơm tấm đi! Có quán ngon ở gần đây!”. Anh miễn cưỡng đồng ý. Và sau bữa trưa no nê, anh thanh toán xong và bảo với em: “Quán này đắt thế, bữa cơm bình thường ở cơ quan anh chưa đến 17 nghìn một bữa đâu!”. Em hụt hẫng lắm, mời vợ một bữa hết một trăm nghìn mà khó khăn với anh đến thế sao?
Ăn xong, anh chở em về công ty, gạt ngay ý định mời em thêm một cốc trà đá vỉa hè, dù còn gần 1 tiếng nữa mới đến giờ làm. Anh bảo phải về tranh thủ ngủ chút còn lấy sức làm chiều. Vậy là, buổi hẹn hò ban trưa duy nhất trong vòng 4 năm sau khi cưới, được kết thúc bằng vài lời cáu kỉnh chê trách vợ từ anh: “Mà em hôm nay mặc cái mốt gì ấy nhỉ? Cái quần này nhìn quê quá. Sao không mua cái mới đi!”. Anh khiến em ngượng chín mặt với bao người xung quanh…
Anh này, em chẳng còn biết cái gọi là tình yêu nó có tồn tại giữa chúng mình, một cặp vợ chồng với hai đứa con thơ nữa hay không. Em thèm một chút nhẹ nhàng, lãng mạn. Em mong anh có thể nói được với em những từ dịu dàng hoặc khi ở giữa đám đông, anh đừng coi em như đứa ô sin thích nói gì thì nói như thế. Em quê mùa, cộc kệch hay chậm chạp, xấu xí, đòi chơi sang các kiểu thì chắc chắn đã không thể làm vợ được một người như anh.
Bốn năm không một bó hoa vì anh bảo tốn kém, vợ chồng câu nệ hình thức chi nữa cho cam. Chưa một lần anh đưa mẹ con đi du lịch, vì anh bảo mỗi năm hai chuyến về quê ngoại, quê nội chả là đi chơi rồi đó sao. Anh còn bảo: “Tiền đâu, thời gian sắp xếp như thế nào mà chiều chuộng được những viển vông như của em?”. Mỗi khi em nhắc, anh lại bảo em về với thực tế đi, một chồng hai con, cả đống nợ treo trên đầu nữa đấy.
Em đôi khi không biết mình lấy đâu ra động lực để sống, làm việc và nuôi con trong những năm tháng qua. Dù bản thân em đã từng rất sợ cảnh phải quẩn quanh với nhà cửa, bếp núc, bỉm sữa, đống áo quần bẩn hay quay cuồng đi làm, nấu cơm, chăm con. Mệt lắm đó anh, nhưng cuối cùng, từ khi bước chân vào cuộc hôn nhân với anh rồi, em vẫn phải gồng mình lên mà đảm đương tất cả. Anh không hề thương em một chút sao?
Thi thoảng, em chỉ cầu xin tí ti thôi những quan tâm từ anh, nhưng anh gạt tay liền đi: “Có vẻ như em vẫn còn thời gian rảnh để xem mấy bộ phim Hàn Quốc lừa người đấy nhỉ?”. Trời đất, anh còn sợ em rảnh nữa cơ đấy! Em thấy xót xa quá đỗi. Sự thật là em chẳng còn một chút thời gian dành cho mình nữa, huống chi là xem phim, nhưng có nên kêu ca với anh tiếp không nhỉ. Hay thôi, để tránh phải nghe câu nói: “Bao nhiêu người phụ nữ vẫn thế đó thôi!”.
Em thèm vô cùng được nghe một câu nói: “Em để đấy anh làm giúp cho!” như hồi còn tán tỉnh yêu đương. Khi ấy, em vẫn còn là cô nàng thích bay nhảy và có thể nhõng nhẽo, được anh chiều chuộng mọi lúc mọi nơi. Anh cứ thuyết phục mãi mà em không chịu đồng ý lời cầu hôn, cuối cùng đã nói: “Em yên tâm, sau này về chung một nhà, anh sẽ luôn coi em là bà hoàng để hầu hạ em.” Khi yêu thường ngốc lắm, nên em đã tin.
Em biết mộng xưa nay đã vỡ tan tành thành những hạt bụi bay li ti trong gió, trôi về miền dĩ vãng rồi.
Nhưng anh liệu có thể dành cho em một chút đặc ân, để em được bình yên làm vợ anh mà không phải tủi mình khóc buồn nhiều như thế này? Ngày lễ dành cho phụ nữ sắp đến, anh liệu có sẵn lòng dành lại đôi ba phút thôi để nhìn lại vợ mình, trân trọng cô ấy một chút hay không? Và, nếu được, xin anh hãy tặng em món quà có tên “yêu lại từ đầu”, mà trong đấy chỉ cần bao gồm những yêu thương, quan tâm giản đơn mà thôi. Nhé anh?
Linh Lam