Vợ nằng nặc đòi về nhà ngoại sinh con
(Dân trí) - Tôi là con trai một trong nhà, nên sau khi cưới vợ chúng tôi sống chung với bố mẹ. Chuyện mẹ chồng- nàng dâu vốn là vấn đề muôn thuở, nhà tôi cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên vì ai cũng cố gắng sống “bằng mặt” với nhau nên chưa xảy ra chuyện gì to tát. Thế nhưng mấy hôm nay không khí đang rất căng thẳng chỉ vì vợ tôi sắp đến ngày sinh và cứ đòi về sinh ở nhà ngoại, còn mẹ tôi nhất quyết không đồng ý.
Vợ tôi là người miền Trung, quen và yêu tôi từ thời Đại học. Học xong, cô ấy theo tôi về làm dâu đất Bắc. Người miền Bắc vốn vẫn khéo ăn khéo nói, câu nệ lễ nghĩa nên mẹ tôi nhiều khi cũng không hài lòng lắm về cách ăn cách nói của con dâu. Còn vợ tôi thì lại hay kêu ca là mẹ chồng khó tính hay săm soi bắt bẻ. Tôi đương nhiên ở giữa cũng phải tìm cách cho êm cửa êm nhà. Tôi nói với vợ tôi: “Trước mặt mẹ, anh sẽ không vì bênh em mà cãi mẹ. Nhưng ở trong phòng ngủ anh sẽ hoàn toàn đứng về phía em, có ấm ức khó chịu gì cứ kể, anh sẽ nghe và chia sẻ hết”. Có lẽ vì nhờ thế nên mẹ chồng - nàng dâu đôi khi không “bằng lòng” nhưng cũng cố tỏ ra “bằng mặt”.
Vợ tôi có thai, còn gần tháng nữa là sinh. Từ hồi mang bầu, đã vài lần cô ấy bóng gió với tôi chuyện “phụ nữ lúc sinh nở được ở với mẹ đẻ là tốt nhất, em xa vậy sau này làm sao?”. Tôi cũng trấn an vợ rằng “mẹ chồng cũng sẽ chăm sóc tốt cho em, huống hồ còn có anh nữa. Nếu em muốn, sau sinh anh sẽ về đón bà ngoại ra chơi”. Tôi tưởng vợ tôi đã nghe ra rồi. Vậy mà vừa rồi cô ấy xin nghỉ sinh trước một tháng và một hai cứ nì nèo tôi cho về nhà ngoại sinh con với lý do “Tâm trạng tốt thì sinh con mới khỏe được. Mẹ chồng dù sao cũng là mẹ chồng, ở với mẹ đẻ vẫn là tốt nhất”.
Thôi thì tôi không bàn đến việc cô ấy so sánh mẹ đẻ, mẹ chồng, chỉ nói rằng: "Thứ nhất, em sắp sinh rồi, đi đường xa cũng có phần không tiện. Thứ hai, em vào đó thì khi sinh anh lại cũng phải vào, xin nghỉ làm lâu cũng khó, không chăm nom thường xuyên được. Thứ ba, anh là con trai một, con đầu cháu sớm, bố mẹ anh rất mong, không đời nào bố mẹ để em đi". Tôi đã phân tích hết nước hết cái rồi nhưng vợ tôi không nghe, đến bữa cơm còn thẳng thắn xin phép bố mẹ chồng “cho con được về sinh ở nhà ngoại”.
Mẹ tôi như tôi dự đoán, nhất định không đồng ý. Bà nói rằng “mẹ không biết con nghĩ sao mà lại như vậy. Con đi lấy chồng, việc sinh nở đã có nhà chồng lo, không nên quấy quả tới ông bà. Vả lại con về đó, nhiều người không hiểu chuyện lại nghĩ nhà chồng không thương con dâu, không chăm lo được cho con dâu nên “cháu nội làm tội bà ngoại”. Con sinh con, chẳng lẽ mẹ lại không vào mà mẹ say xe, xưa nay không đi đâu xa được. Vậy nên không việc gì phải đi đâu, cứ ở nhà sinh, mẹ lo cho hết”. Vợ tôi nghe mẹ chồng nói xong thì bỏ ăn vào phòng nằm khóc. Rồi cô ấy một hai trách tôi “sinh con là việc của vợ chồng mình, anh quyết là quyết được chứ. Chỉ cần anh đồng ý là được mà”.
Tôi nghĩ, trừ khi nhà chồng không có ai chăm lo thì vợ mới phải về nhà mẹ đẻ để nhờ cậy, chứ mẹ tôi còn khỏe mạnh thế, cũng đâu có tệ bạc gì với cô ấy đâu. Vợ tôi làm như vậy chẳng phải là đẩy tôi vào thế khó hay sao. Với lại, ở đâu tôi chẳng biết, chứ ở quê tôi, con gái lấy chồng rồi mà về nhà đẻ sinh con là không nên. Mẹ tôi thì rõ là không đồng ý rồi, còn vợ tôi giờ suốt ngày cứ lầm lì không nói không rằng gì. Tôi cũng biết mẹ bầu thời gian sinh nở, tâm lý cực kì quan trọng, tôi có nên chiều vợ trong việc này không?
L. G