Tuyệt vọng bị nhà chồng "khủng bố", muốn ly hôn lại vướng "gã ăn vạ"
Cảm thấy không chịu đựng nổi, tôi viết đơn ly dị, bảo chồng ký để giải thoát cho cuộc hôn nhân bất hạnh của mình. Nào ngờ, chồng thấy vậy lại quỵ lụy, khóc lóc khiến tôi mủi lòng.
Tôi năm nay 30 tuổi, hiện làm giáo viên. Vợ chồng tôi cưới nhau đã 5 năm nhưng tôi vẫn chưa một lần được hưởng hạnh phúc làm mẹ. Lý do là vì chồng tôi không thể sinh con.
Tôi với chồng sống trong đại gia đình gồm có bố mẹ chồng tôi, chị chồng tôi mới ly hôn cùng 2 đứa con của chị. Gia đình chồng đông người, mỗi người một ý rất khó chiều.
Tôi biết ý nên sáng nào cũng dậy sớm dọn dẹp, nấu đồ ăn sáng cho mọi người trong nhà. Chuyện cơm nước, dọn dẹp trong nhà cũng một tay tôi quán xuyến. Tuy nhiên, tôi có làm gì, mọi người trong gia đình chồng cũng không vừa lòng.
Bố mẹ chồng tôi chỉ ở nhà nhưng tuyệt nhiên không lo lắng đến chuyện chợ búa, cơm nước. Tôi đi dạy mệt mỏi nhưng trưa vẫn tranh thủ về lo cơm nước cho bố mẹ chồng. Có hôm tôi bị trúng gió nên gọi điện về báo rằng trưa tôi không về nhà ăn cơm, phiền bố mẹ ra ngoài mua tạm đồ gì ăn.
"Ngày xưa, thằng Khoa nghe lời mẹ, cưới cái Ngọc con nhà ông Duy thì có phải giờ đã con bồng, con bế rồi hay không. Nhà này xưa nay, bố mày, chú mày, có ai bị vô sinh đâu. Sao đến lượt thằng Khoa lại bị như thế? Tất cả là do con vợ", mẹ chồng tôi đay nghiến.
Không những thế, nếu có chuyện gì, chồng tôi đều bênh bố mẹ, bênh chị gái chằm chặp mà không nghĩ gì đến tôi. Anh lúc nào cũng bắt tôi phải nín nhịn, ngậm bồ hòn làm ngọt. "Em nín nhịn một chút đi, có làm sao đâu", câu nói này, chồng tôi đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.
Hôm trước, mẹ chồng tôi lại đi cầu con cho vợ chồng tôi. Khi về đến nhà, bà than thở vì xin đài mấy lần không được. Tôi nói: "Mẹ đừng quá mê tín. Vợ chồng con sẽ cố gắng tiết kiệm tiền để đến bệnh viện chạy chữa".
Nào ngờ, mẹ chồng nổi khùng, mắng tôi là loại con dâu vô phúc, làm tiệt dòng, tiệt giống nhà chồng.
Cảm thấy không chịu đựng nổi, tôi viết đơn ly dị, bảo chồng ký để giải thoát cho cuộc hôn nhân bất hạnh của mình. Nào ngờ, chồng thấy vậy lại quỵ lụy, khóc lóc: "Cuộc đời anh đã bất hạnh, không có hy vọng làm cha. Nay em lại bỏ anh đi. Anh biết sống thế nào đây? Hay em muốn anh chết em mới vừa lòng?"
Cứ thế, mỗi lần tôi đòi ly dị, anh lại giở bài ca ăn vạ ra. Tôi muốn ly dị vì không muốn chung sống với những người trong gia đình chồng. Tôi muốn ly dị vì nhìn bạn bè bằng tuổi đã con bế, con bồng, tôi cũng khát khao được làm mẹ như họ. Nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy giọt nước mắt đau khổ của chồng, tôi lại không đành lòng.
Tôi phải làm sao bây giờ?
Theo Minh Hồng
Dân Việt