Tôi mua nhà 1,4 tỷ từ số tiền 200 triệu và một cuộc hôn nhân sắp đổ vỡ
Vợ chồng tôi đã trải qua 7 năm vất vả nhưng phần thưởng hiện tại của chúng tôi là một căn nhà trị giá gần 2 tỷ và một mái ấm hạnh phúc với hai đứa con, một trai, một gái.
Cách đây hơn 7 năm, sau những cuộc cãi vã không có hồi kết, vợ tôi viết đơn ly hôn và tôi đã ký. Chúng tôi đã sẵn sàng ra tòa vì cảm thấy không thể chung sống với nhau.
Thời điểm ấy, vợ chồng tôi sống cùng bố mẹ và 2 em gái. Vợ tôi không khéo nên không được lòng bố mẹ và các em chồng.
Mỗi ngày đi làm về, tôi đều phải đối diện với những chuyện không vui giữa bố mẹ và vợ. Là người ở giữa, lẽ ra tôi phải có cách giải quyết khôn ngoan để giữ hòa khí gia đình nhưng vì tuổi còn trẻ nên tôi chỉ biết nạt vợ, bảo cô ấy không được cãi vì mình là con.
Theo thời gian, có lẽ sự nhẫn nhịn của vợ đã đi đến giới hạn, cô ấy không im lặng nữa. Mỗi khi bố mẹ, hay các em của tôi sai, cô ấy nói lại ngay.
Sự dữ dội của cô ấy lúc đó khiến tôi thấy bất lực. Tôi quyết định ký vào đơn ly hôn.
Trước hôm hai vợ chồng ra tòa, con gái (lúc đó hơn 4 tuổi) chạy đến chỗ tôi òa khóc. Con nói, "Con muốn ở với cả bố và mẹ, bố mẹ cãi nhau suốt ngày cũng được nhưng không được bỏ nhau".
Tôi ôm lấy con mà không sao kìm được nước mắt. Mẹ tôi lúc đó đang đứng nấu cơm, thấy cảnh ấy cũng quay đi, lau nước mắt.
Tối hôm đó, tôi gửi con cho bố mẹ rồi hẹn vợ ra quán cà phê nói chuyện.
Ban đầu, vợ tôi rất kiên quyết nhưng sau đó, cô ấy đã nghe theo tôi - quyết định hoãn ly hôn, cùng nhau mua nhà ở riêng. Phải nói, đó là một quyết định vô cùng liều lĩnh vì khi ấy chúng tôi chỉ có 200 triệu đồng và một ít vàng cưới.
Thu nhập của vợ chồng tôi lúc đó là 35 triệu. Lương vợ được 15 triệu, thu nhập của tôi dao động trong khoảng 20-25 triệu. Nhưng vì tôi tiêu tiền như nước, lương lấy về chỉ đưa vợ được 5, 7 triệu, còn lại tiêu hết nên chúng tôi không có tiền tích lũy.
Căn hộ chúng tôi quyết mua rộng 70m2, giá 1,4 tỷ, cách công ty của vợ 3km, cách công ty tôi 8km.
Sau khi ký hợp đồng mua bán, chúng tôi phải nộp 420 triệu (30% giá trị nhà). Số còn lại là ngân hàng cho vay.
Để có đủ 420 triệu nộp cho chủ đầu tư và 100 triệu làm nội thất cơ bản, vợ tôi vay bạn 20 triệu, bán hết vàng cưới (được 50 triệu), vay bố mẹ vợ 150 triệu, vay anh trai tôi 100 triệu.
Số tiền 70% vay ngân hàng, vợ chồng tôi phải trả trong 20 năm, mỗi tháng khoảng 15 triệu (giảm dần theo thời gian).
Khi đã gánh nợ trên vai, lương cầm về tôi đưa hết cho vợ, chỉ giữ lại 2 triệu để tiêu. Vợ tôi cũng có ý thức tiết kiệm cao nên sau khi trả ngân hàng và chi tiêu, mỗi tháng hai vợ chồng vẫn tích lũy được khoảng 10 triệu.
Sau gần một năm kể từ khi vào nhà mới, vợ chồng tôi trả hết nợ cho anh trai và bạn của vợ. Sau một năm nữa, chúng tôi tích cóp đủ 150 triệu để trả bố vợ.
Như vậy, sau 2 năm mua nhà, chúng tôi chỉ còn nợ ngân hàng. Gánh nợ trên vai tưởng đã giảm một phần thì bất ngờ năm đó vợ tôi có bầu và sinh con trai.
Thu nhập của vợ giảm, chi phí gia đình lại tăng lên vì có thêm em bé nên năm đó, vợ chồng tôi không để ra được đồng nào. Tôi bàn với vợ đi tìm cơ hội việc làm mới.
Vợ tôi tán thành ngay. Một tháng sau, tôi nhảy việc, sang công ty mới với mức lương 40 triệu, chưa tính thưởng thêm mỗi tháng. Công ty này đã nhiều lần mời tôi nhưng vì công việc ở đây vất vả, phải đi công tác nhiều nên trước đó tôi đã từ chối.
Vậy là sau một năm không tiết kiệm được đồng nào, vợ chồng tôi lại tích lũy được đều đặn mỗi tháng 15 triệu. Cuối mỗi năm, thêm tiền thưởng Tết, chúng tôi có 200 triệu để trả gốc trước hạn cho ngân hàng.
Sau hơn 7 năm kể từ ngày mua nhà, chúng tôi đã hết sạch nợ. Hiện, ngoài căn nhà đã lên giá gần 2 tỷ, tôi còn mua thêm được ô tô. Quan trọng hơn, nhờ có những năm tháng vay nợ nên vợ chồng tôi gắn bó với nhau hơn.
Tôi nghĩ, có những việc, nếu chỉ đứng ngoài nhìn thì sẽ thấy mình không bao giờ làm được. Nhưng hãy cứ thử để biết sức mình đến đâu.
Bùi Văn