Tết Trung Thu của nàng dâu mới

(Dân trí) - Nắm tay chồng thật chặt đi trên con phố Hàng Mã đông người chen lấn, Ngân cảm thấy mình thật hạnh phúc, niềm hạnh phúc khó tả đang len lỏi trong từng tế bào cơ thể.

 
Tết Trung Thu của nàng dâu mới - 1


Đã lâu lắm rồi, cô mới cảm nhận được hạnh phúc này. Không phải bởi vì lại được cùng chồng đi dạo đón Trung Thu, niềm hạnh phúc của cô lớn hơn nhiều, đó là niềm hạnh phúc của cô con dâu lần đầu tiên được mẹ chồng chấp nhận.

 

Cách đây hơn 1 năm, Ngân gặp Cường, chồng hiện tại của cô bây giờ. Nụ cười ấm áp cùng sự quan tâm ân cần của anh khiến Ngân trong giây lát đã nghĩ rằng “người đàn ông này sẽ là chồng mình”.

 

Sau một thời gian đủ đẻ cảm nhận tình yêu đã chín, hai người quyết định kết hôn. Ngân sinh ra và lớn lên ở nông thôn, còn Cường là trai thành phố. Mẹ Cường không lên tiếng phản đối đám cưới của con trai, tuy nhiên, ánh mắt bà trong ngày lễ vu quy khiến cô linh cảm rằng cuộc sống hôn nhân sẽ gặp phải nhiều trắc trở.

 

Ngày đầu tiên Ngân về nhà chồng, mẹ chồng không tỏ ra khó chịu hay quát mắng, nhưng tệ hơn, bà chẳng thèm nói chuyện với cô, như thể sự xuất hiện của Ngân không đáng để bà phải bận tâm.

 

Căn nhà không quá rộng nhưng sống ở đó, Ngân thấy cô đơn, đôi lúc tủi thân đến vô cùng. Mẹ chồng cô không bao giờ buồn hỏi chuyện cô, tâm sự như hai người phụ nữ càng không.

 

Còn nhớ, Trung Thu đầu tiên Ngân về làm dâu. Vì muốn bày tỏ sự hiếu thảo của mình, Ngân đã lặn lội đi tìm cho được hàng bánh Trung Thu gia truyền ngon nổi tiếng ở Hà Nội. Tối đó, cô về muộn. Mới bước chân vào nhà đã thấy mẹ chồng ngồi phòng khách, lạnh nhạt nhìn cô:

 

- Cô nghĩ mình là ai mà tự cho mình cái quyền đi sớm về muộn? Nhà này không có chủ à?

 

- Dạ, mai là Trung Thu rồi, con đi mua mấy hộp bánh về thắp hương.

 

- Cô biết nhà này thích ăn loại bánh nào à? Cô tự quyết định thay tôi chắc?

 

- Mẹ, con chỉ...

 

Không để Ngân nói hết câu, mẹ chồng lẳng lặng đứng lên để mặc cô ngồi ở phòng khách. Tiếng nói của bà vọng từ tầng 2 xuống: “Thứ cua đồng bò lên đường nhựa chẳng hiểu biết phép tắc và lễ nghi”.

 

Ngồi một mình trong căn phòng, Ngân thấy ngôi nhà này thật xa lạ với mình. Cô không khóc nổi dù trong lòng thấy vô cùng oan ức.

 

Từ ngày cưới chồng, Ngân chưa bao giờ được cùng anh đi dạo buổi tối, cũng chưa bao giờ được hưởng cảm giác lãng mạn như những cặp vợ chồng mới cưới khác. Hành trình của cô là ngày ngày đến cơ quan và chiều chiều về nhà, tối tối lên gác làm nốt những công việc dang dở hoặc làm gì đó mà cô cũng chẳng nhớ nổi. Mẹ chồng cô không thích để con dâu ra ngoài vào buổi tối.

 

Mọi thứ có lẽ sẽ chẳng bao giờ thay đổi nếu không có một chuyện không may...

 

Mẹ chồng Ngân bị tai biến, phải nhập viện trong tình trạng rất nguy kịch. Hai tháng bà nằm trong viện, Ngân ngày ngày tất bật vừa lo việc cơ quan, vừa lo chăm sóc mẹ chồng và cả những công việc nhà. Cô làm vậy chẳng phải mong được ai biết mà nói lời cảm ơn. Trong lòng Ngân đôi lúc thoáng nghĩ, nếu mẹ chồng cô biết thế này, chắc gì bà đã vui.

 

Hàng ngày, công việc vệ sinh cá nhân cho mẹ chồng đều do một tay Ngân làm, cô chẳng ngần ngại làm tất cả mọi việc, ngay cả cầm bô nước tiểu của bà đi đổ hay giặt giũ quần áo bẩn cho bà.

 

Qua cơn nguy kịch, mẹ chồng Ngân dần hồi phục. Bà hay nhìn Ngân một cách lặng lẽ. Hình như bà hiểu ra điều gì đó, có điều Ngân không biết được bà đang nghĩ gì.

 

Một tối, đi ngang qua phòng bà, Ngân nghe tiếng mẹ chồng: “Hai đứa đi chơi đi, có cái Thảo ở nhà lo cho mẹ rồi. Đã lâu vợ con không được đi chơi, có lẽ nó buồn”.

 

Ngân không tin vào tai mình, cô thật sự vui mừng. Đây là lần đầu mẹ chồng nghĩ cho cô. Một cảm giác hạnh phúc. Ngân bê chậu nước ấm vào cho bà rửa mặt. Bà lại không nói gì, tuy nhiên Ngân hiểu, ánh mắt bà đang dõi theo từng cử chỉ, từng hành động của cô.

 

Lại một mùa Trung Thu nữa tới. Ngân đã thấy ánh vui trong mắt mẹ chồng khi bà nhìn con dâu đặt lên bàn thờ những chiếc bánh ngon giống như năm ngoái.

 

Gia Linh