Sốc ngay đêm tân hôn, tôi cạn lời trước lối sống của nhà chồng
Đêm tân hôn, vợ chồng tôi đã ở trong tư thế “trai trên gái dưới” thì em chồng mở cửa nhảy bụp vào yêu cầu “đếm phong bì”. Và từ đó, cuộc sống của tôi mở ra một “chân trời mới” khiến tôi đi từ kinh ngạc đến ức chế…
Lúc người yêu đưa về ra mắt nhà chồng tương lai, tôi cũng hơi lợn gợn suy nghĩ vì mọi người cư xử khá tuỳ tiện, không hề giữ ý, nhà cửa cũng khá lôi thôi, lộn xộn. Tuy nhiên, Doanh - người yêu tôi khá yêu chiều tôi, anh ấy cũng là người khiến tôi rung động từ cái nhìn đầu tiên, vì vậy, tôi gạt bỏ mọi ấn tượng xấu, vui vẻ về nhà chồng.
Nhưng ngay đêm tân hôn tôi đã gặp sự cố nhớ đời. Sau khi thu dọn “chiến trường” bừa bộn sau đám cưới, hai vợ chồng rút về phòng để chuẩn bị cho “trận chiến” của mình lúc hơn 10h. Đương lúc “nước sôi lửa bỏng”, chồng tôi đã như “đàn lên dây” còn tôi “nửa tỉnh nửa mê” thì bỗng nhiên cửa phòng bật mở.
Chồng tôi cuống cuồng leo từ trên người vợ xuồng, chùm chăn, còn cô em chồng vẫn đứng ngây thộn và hớn hở bảo: “Anh chị bóc phong bì mừng đi, em đếm với”. Cũng nói qua là trong ngày cưới không hiểu sao khoá phòng bị hỏng nên vợ chồng tôi chủ quan chỉ khép chặt lại và chèn nhẹ bằng chiếc ghế đẩu. Không thể ngờ được cô em chồng đã 21 tuổi lại hồn nhiên đến vậy. Chồng tôi lớn tiếng mắng em chồng “vô duyên” thì cô em còn bĩu môi “khiếp, làm gì mà máu sớm thế” rồi bực bội đi ra, không buồn khép cửa.
Dù ngay hôm sau chồng tôi đi thay khoá cửa phòng thì tôi cũng không được yên thân. Tôi không ngờ được, cả nhà chồng đều coi phòng ngủ của vợ chồng tôi như nhà khách công cộng. Không chỉ mẹ chồng hàng đêm vào “tán chuyện” mà cô em chồng cũng thường xuyên đột nhập, lúc thì xịt tí nước hoa, khi thì bôi chút kem dưỡng da… Ngay cả bố chồng tôi cũng nhảy vào tìm chồng tôi bất cứ lúc nào mà không hề gõ cửa. Nhiều lúc bực bội tôi khoá cửa lại thì em chồng gào lên “ban ngày ban mặt làm cái gì khuất tất mà phải khoá cửa”, mẹ chồng bảo “đề phòng trộm cắp trong nhà hay sao?”.
Tôi sợ nhất là lối sống tuỳ tiện, lôi thôi, luộm thuộm, thậm chí ở bẩn của mẹ chồng. Khi về làm dâu tôi thường xuống bếp nấu ăn vì rất sợ cảnh mẹ chồng nấu ăn. Rau bà chỉ rửa 1 lần, sạch cát là được, thịt cũng rửa qua rồi thái miếng to tướng, cho mắm muối rồi đun sôi một lúc là bắc ra ăn. Cá kho cũng trắng trợt, tanh nồng vì bà không thích mùi giềng.
Nhưng khi tôi nấu ăn mà mỗi lần mẹ chồng tôi lượn lờ bên cạnh cũng rất khiếp hãi. Bà thường sục đũa vào các món tôi đang đun trong bếp, bỏ ngay vào miệng, nhưng khi thấy nó chưa chín lại nhè ra và quẳng luôn vào trong nồi. Khi tôi sững sờ bảo: “Sao mẹ làm thế, bẩn lắm” thì mẹ chồng tôi lại nhè miệng bảo tôi “ghét bỏ mẹ chồng bẩn thỉu”, rằng bà “không bị Sida đâu mà khinh thị”.
Còn bố chồng tôi thường xuyên đi đất chạy khắp vườn rồi lại chạy vào trong nhà gạch bóng loáng tôi vừa lau. Khi ăn cơm, ông cũng chỉ “ba xoa hai đập” rồi leo lên phản ngồi, có khi bàn chân đen kịt để sát vào mâm cơm khiến tôi muốn oẹ.
Chồng tôi cũng thương tôi, thường xuyên chia sẻ việc nhà với vợ. Nhưng nếu mẹ chồng tôi bắt gặp là mắng mỏ “làm dâu lười chảy thay, có cái sân cũng không quét được, đàn ông quét sân hèn người, hàng xóm chê cười”. Chồng mình nói “vợ con đi làm về mệt mỏi” thì bà lại giãy đành đạch “lấy vợ quên mẹ, cãi mẹ”, rồi thì bảo chồng tôi trách móc mẹ bóc lột vợ. Sau này chồng tôi muốn giúp việc nhà đều phải lén lút lúc mẹ đi vắng hoặc sáng sớm.
Tôi thực sự mệt mỏi lắm, chồng tôi cũng thương tôi. Nhưng chồng tôi vừa ngỏ ý muốn ở riêng là mẹ chồng tôi khóc lóc bảo “lấy vợ cho con trai chưa được hưởng phúc đã bất hạnh, con dâu vừa phục vụ bố mẹ chồng vài bữa đã dở quẻ”, còn bố chồng quát tháo vợ chồng tôi “bất hiếu, mất dạy, vừa mới đủ lông đủ cánh là đã vô ơn”. Mẹ chồng tôi nói nếu chồng tôi ra ở riêng bà sẽ chết cho mà xem.
Tôi không thể nhịn được nữa mà cũng không thể yêu cầu chồng bỏ bố mẹ. Chẳng nhẽ tôi phải ly hôn khi hai vợ chồng vẫn rất yêu nhau sao?
Theo Ngọc Huyền
Dân Việt