Núi không cao bằng mẹ

Cưới chưa đầy năm mà không biết bao nhiêu lần Xuyến nước mắt ngắn dài “mách tội” Thuyết: “Tao không sống với hắn nữa, phải ly dị thôi, ức không chịu được”.

 
Núi không cao bằng mẹ


Xuyến ức không chịu được vì kiểu coi mẹ hơn vợ của chồng. Vì chồng về đến nhà là hỏi: Mẹ đâu? Ngồi vào bàn ăn là gắp thức ăn cho mẹ, còn vợ thì em có tay mà. Vợ rủ đi nhà hàng cho lãng mạn thì gạt phắt vì không thể để mẹ ở nhà một mình được, có đi thì đưa mẹ đi cùng. Vợ nấu cơm ngon là thế mà cứ nhắc đi nhắc lại: Em cho thêm tí nước, mình ăn thế này là ngon nhưng với mẹ là hơi khô... Mẹ ở nhà cả ngày nhưng chồng nhất quyết nói mẹ không được nấu cơm, để chúng con về chúng con nấu... Vợ nhờ mẹ phơi hộ quần áo cũng bị chồng trách: Em không làm thì để anh làm, đừng để mẹ làm, mẹ lên xuống cầu thang đâu có dễ... Xuyến cáu quá cãi lại: Thế mẹ ở nhà làm gì cả ngày, đi chơi mãi mà không chán à? Vậy mà chồng đã trừng mắt lên như muốn ăn tươi nuốt sống vợ, lại còn lầm lì mấy ngày liền.

 

Xuyến ghen với mẹ chồng đến mức mất khôn, cô bảo: Anh cần mẹ hơn cần vợ thì lấy vợ làm gì. Ly dị đi để về mà sống với mẹ cả đời!

 

Xuyến viết đơn li dị nhưng Thuyết mặc kệ, anh còn nói: “Em đừng có già néo đứt dây. Đàn ông lấy mấy vợ cũng chẳng khó, còn mẹ thì chỉ có một mà thôi”

 

Rồi anh kể cho Xuyến nghe câu chuyện đời mẹ. Bà Hai không phải là mẹ đẻ của anh. Mẹ đẻ anh lấy chồng 3 năm không sinh được con, bị nhà chồng chửi rủa, nhiếc móc khốn khổ nên bà đành cưới vợ hai cho chồng. Không ngờ, bà Hai về nhà được mấy tháng thì bà Cả mang thai và sinh ra Thuyết. Số bà Hai vất vả, chẳng có con nên lấy chồng mà chẳng khác gì người ở.

 

Bà Cả đẻ được hơn 1 năm thì phát hiện ra bị ung thư dạ con. Bố Thuyết dốc hết tiền bạc trong nhà, vay mượn tứ tung để chữa bệnh cho vợ nhưng cuối cùng bệnh viện vẫn trả về. Bà Cả về nhà nằm liệt giường đến gần 1 năm thì mất. Cảnh chăm người ung thư dạ con vừa bẩn vừa khổ của bà Hai cả làng đều biết. Họ vừa thương bà vừa phục bà. Nhưng người thương bà nhất là Thuyết. Bà Cả đau đớn, dằn vặt nên khó tính, hễ lên cơn đau là lôi cả tổ tông bà Hai ra chửi, vậy mà lúc tức quá bà Hai chỉ bảo: “Bà ốm nên tôi chẳng chấp chứ bà khỏe thì tôi chả nhịn đâu”. Nhưng đến đêm thì bà Hai lại ôm Thuyết vào lòng tấm tức khóc: “U con chắc không qua khỏi mất thôi, khổ cho u con quá!”

 

Những ngày ấy, bố Thuyết buồn chán lao vào rượu chè chẳng ngó ngàng gì tới chuyện làm ăn nên nhà đã nghèo lại càng thêm xác xơ rách rưới. Năm Thuyết 10 tuổi, bố anh cũng ra đi vì bệnh gan. Thuyết chứng kiến cảnh mẹ Hai vắt kiệt sức để lo cho gia đình chồng và chăm sóc Thuyết thế nào, anh thương mẹ lắm. Thuyết còn nhớ ngày đưa ma bố, khi mọi người về hết, chỉ còn mẹ Hai và anh bên nấm mộ mới đắp trong ráng chiều chạng vạng, mẹ thầm thì với vong linh chồng: Ông hãy yên lòng, tôi còn hơi thở thì không để thằng Thuyết phải đói khổ đâu. Nhưng ông sống khôn thác thiêng hãy giúp tôi khỏe mạnh để kiếm tiền nuôi con.

 

Những năm tháng sau đó, bà có đói cũng không để Thuyết đói. Bà làm trăm công nghìn việc để cho anh được học bằng người. Bà còn bắt anh học đến tiến sĩ. Bà bảo: “Anh không phải học cho anh mà anh học hộ bu, để khi bu gặp thầy u anh ở dưới suối vàng, bu còn mở mày mở mặt”

 

Kể xong, Thuyết im lặng mấy phút như nuốt kỷ niệm buồn vào lòng rồi hỏi vợ: “Em tự trả lời đi, có nên bắt anh chọn mẹ hay em không?”

 

Hơn 10 năm rồi nhưng những lời chồng kể vẫn âm âm trong tai Xuyến. Sự hy sinh của mẹ lấp đầy mọi khoảng trống giữa hai mẹ con.

 

Theo Thu Nam

PNVN