Nhật ký “sống thử”

Những câu chuyện có thật về nhiều tình huống sống thử được ghi theo lời tâm sự của chị T.T.L (nhân viên một công ty nước ngoài tại TPHCM) và cung cấp bởi Trung tâm tư vấn, Hội kế hoạch hoá gia đình Việt Nam.

1. Tôi gặp anh khi đã quá mệt mỏi với vai trò trụ cột một gia đình nghèo khó, khi chỉ trực ngã quỵ sau những lần dồn sức để bao bọc cuộc sống cho đàn em. Và yêu anh, như yêu cái luồng sinh khí mới của đời mình. Nhưng anh không đủ tự tin khi tiếp xúc với gia đình tôi. Mẹ tôi buông một câu ngắn gọn vài lần tôi đưa anh về nhà: "Nó không xứng với mày".

 

Không lý lẽ nào ngăn được tình yêu của chúng tôi khi đó. Tôi và anh quyết định sống chung, không cần đám cưới, chẳng đăng ký kết hôn. Xã hội nghi hoặc, gia đình dò xét nhưng hai con tim yêu nhau mãnh liệt không sống thiếu nhau được. Mặc kệ ai đó cho rằng chúng tôi mù quáng, mặc kệ những lời xì xầm to nhỏ, tôi và anh đều nghĩ cả hai có đủ sức mạnh để vượt qua tất cả.

 

Hạnh phúc chứa đựng cả nụ cười và nước mắt, tôi đã từng nhiều lần khóc trong đêm sau khi chuyện chăn gối xảy ra, tôi khóc vì yêu và vì được yêu, khóc vì hạnh phúc đơn sơ mà chúng tôi đang có được sao không đến một cách đơn giản hơn, khóc vì mình làm một điều có lỗi với gia đình!

 

Thời gian cứ đi, tôi tập cho mình thói quen nhìn và chấp nhận nhiều lời ong ve sau ánh nhìn soi mói của mọi người. Nhưng cái cảm giác đó không sợ bằng chính lúc ấy, trong tôi cảm giác mất mát hay thiếu một thứ gì đó cứ đè nặng.

 

Tôi bắt đầu lo sợ rằng, hạnh phúc sẽ tồn tại được bao lâu? Sao không được sống công minh chính đại? Liệu chúng tôi có thể cưới nhau? Cuộc sống tương lai sẽ như thế nào? Và lo sẽ có con ngoài ý muốn. Tôi không thể tự trả lời tất cả những câu hỏi đó.

 

Giữa chúng tôi bắt đầu có những lung lay, cả hai cảm thấy chán nản và muốn dừng lại mặc cho số phận. Sự chán nản đó được đổ thừa cho những căng thẳng trong cuộc sống hàng ngày, những chung đụng về vấn đề tiền bạc và có khi là sự cố xô sát trong tình cảm.

 

Tôi phát hiện ra anh tự cao tự đại, chẳng chịu thua ai, rằng anh có vấn đề không ổn trong suy nghĩ và tôi hoài nghi chính sự lựa chọn của mình. Nhưng rồi tôi cũng nhận ra một điều, cuộc sống chẳng bao giờ như người ta muốn, rằng phải biết chia sẻ và nhường nhịn nhau. Tôi đã tự đặt cho mình một cách xử sự khác, cam chịu một mình để được hạnh phúc. Và theo tôi, đó là hy sinh vì người mình yêu.

 

Anh bắt đầu hiểu mọi điều tôi làm là vì hạnh phúc của cả hai. Anh càng yêu thương tôi hơn, anh chăm sóc để bù đắp mọi thiếu thốn mà một người con gái như tôi phải chịu khi bị gia đình ngăn cấm. Chúng tôi hạnh phúc nhưng cái hạnh phúc đó không được công khai, nó bị lên án vì đã vượt qua vòng lễ giáo. Đôi khi tôi cũng cảm thấy mình thiệt thòi vì không được làm dâu trong mắt mẹ chồng. Với họ hàng hai bên, chúng tôi là những đứa con hư. Nhưng vì yêu anh, tôi đã không còn ý nghĩ phải hợp thức hóa vấn đề sống chung. Hạnh phúc với tôi, dù ở trạng thái nào cũng vẫn là hạnh phúc.

 

Mọi thứ riết cũng thành quen. Ngay cả khi bạn bè và gia đình đều đã nhìn chúng tôi như những sinh vật bình thường thì cả hai lại thấy một đám cưới với cuộc sống hiện tại của mình  thực sự... không cần thiết.

 

Chúng tôi đang nghĩ đến việc có con, và trong thâm tâm của hai đứa, tình yêu đã và đang tồn tại, đẹp hơn  những gì cần có. Nếu mục đích sau cùng của hai người yêu nhau vẫn là cuộc sống hôn nhân bền vững, thì chúng tôi đang có một gia đình hạnh phúc. Lúc này kết hôn chỉ là để làm thủ tục mà pháp luật yêu cầu.

 

2. Em gặp anh khi đang học năm thứ ba Đại học. Rồi tình yêu đến lúc nào cũng chẳng biết, chỉ biết rằng khi anh đề nghị "em hãy chuyển ra ngoài ở để anh có điều kiện quan tâm, chăm sóc em tốt hơn" em đã gật đầu đồng ý mặc bạn bè khuyên can. Thời gian đầu sống chung, em như chưa bao giờ được hạnh phúc như thế bởi anh quan tâm, chăm sóc em rất chu đáo.

 

Thế nhưng, càng chung sống, anh càng bộc lộ là con người ích kỷ và ham muốn vô độ. Anh bắt em khi học xong phải về nhà ngay để cơm nước, em không được phép đi sinh nhật hay hội họp cùng bạn bè. Mỗi lần đi chơi cùng các bạn về muộn, không kịp cơm nước là anh quát mắng, thậm chí đánh em thẳng tay. Em dần dần trở thành một người ít nói ít cười, học tập sút kém và luôn lo lắng. Đôi lúc em muốn chạy trốn khỏi cuộc sống ấy nhưng không biết xa anh rồi mình sẽ ra sao? Liệu sau này có chàng trai nào dám đến với em không? Em phải làm sao đây?

 

3. Bây giờ nếu được chọn lại tôi vẫn chọn em, một người vợ dịu dàng và thương chồng hết mực. Nhưng tôi biết em rất buồn vì tôi không thể làm tốt vai trò một ông chồng trên giường. Mỗi lần em khuyên tôi đi khám thì tôi gạt phắt. Tôi dối mình, dối em để hy vọng thời gian sẽ cải thiện được tình hình.

 

Em cũng sẽ chẳng biết tôi lén lút đi gặp bác sĩ. Từ lâu tôi đã nghĩ đến hai từ lãnh cảm. Và giờ thì đó là bệnh của tôi. Có lẽ em chẳng thể ngờ tới chuyện này.

 

Tôi cũng biết tại sao căn bệnh đó lại vận vào mình. Tôi đang phải trả giá cho lối sống quá thoáng của mình thời trai trẻ. Tôi trách mình sao không tìm đến em sớm hơn người con gái đó, cái người đã khiến tôi mê muội vì đôi chân dài và cặp mắt hút hồn. Tôi và cô gái ấy đã quyết định sống cùng nhau để tận hương hết sự thi vị của tình yêu.

 

Đợt ấy, tôi đi công tác xa một tuần. Cảm giác thật khó tả khi lần đầu tiên xa người yêu. Chuyến công tác rất thành công và tôi về sớm hơn dự định hai ngày. Tôi mua cho cô ấy thật nhiều quà, cố tình không gọi điện trước để cô ấy ngạc nhiên. Thế nhưng khi bước chân vào nhà, trước mắt tôi là cảnh người yêu mình đang ân ái với một người đàn ông khác. Mọi thứ sụp đổ. Tôi vĩnh biệt tình yêu vĩ đại của mình ngay tối hôm ấy.

 

Em đến với tôi qua mối mai của những người bạn, và làm đám cưới khi tôi nhận thấy mình đã có thể quên nỗi đau kia. Thế nhưng tôi không thể ngờ hậu quả của nó còn đeo đẳng tôi vào cả cuộc hôn nhân này.

 

4. Trong mắt mọi người bây giờ tôi là một bà cô khó tính đã 32 tuổi vẫn chưa "chung kết" anh chàng nào. Từ lâu rồi, tôi chẳng thể có tình cảm với ai. Có lẽ đó là những gì "sống thử" đã để lại cho tôi.

 

Tôi quyết định góp gạo thổi cơm chung với bạn trai của mình sau một năm yêu nhau. Tất nhiên đó là cuộc sống thử giấu giếm và chúng tôi thuê hai căn nhà trọ cạnh nhau để che mắt hàng xóm và gia đình.

 

Không thể tránh nổi "chuyện ấy" khi nam nữ sống chung và tôi cũng đủ không ngoan để biết "bảo vệ" mình.

 

Cuộc sống thử và tình yêu đẹp của tôi đáng tiếc là chẳng đi đến đâu bởi những đổ vỡ "nhỏ như con kiến". Vì những lần anh tỏ ra bực mình khi tôi không đáp ứng nhu cầu vì quá mệt mỏi; vì anh cứ ngủ tít khi tôi sốt xình xịch; vì khi tôi tất tưởi làm việc nhà thì anh đi bù khú với bạn bè tới khuya.

 

Tình yêu dành cho nhau cứ nhạt dần, hời hợt. Anh trong tôi không còn là một chàng trai ga-lăng hài hước. Tôi trong mắt anh là một "bà già hay chì chiết, lắm điều". Từ chỗ khó chịu, chúng tôi thậm chí không thể chấp nhận nổi nhau và quyết định chia tay. Giờ thì tôi vẫn một mình và chai sạn trước hết thảy đàn ông.

 

Theo Gia Đình Trẻ

Dòng sự kiện: Sống thử

Thông tin doanh nghiệp - sản phẩm