Mẹ kế thông minh trị con chồng hay ăn trộm tiền khiến ai cũng tâm phục, khẩu phục

Trước khi về chung sống với chồng, tôi biết rằng việc được cô con gái riêng của chồng yêu quý như mẹ đẻ thực không hề đơn giản.

Tôi là vợ thứ 2 của chồng tôi. Trước đó, anh đã có một cuộc hôn nhân kéo dài hơn 7 năm với người vợ đầu. Và họ có một cô con gái 10 tuổi tên Phương Anh. Mẹ Phương Anh bỏ đi theo người đàn ông khác nên chồng tôi quyết định sẽ nuôi con bé.

Lúc đó tôi 28 tuổi, tôi với chồng là đồng nghiệp với nhau. Đồng cảm với hoàn cảnh của anh, tôi quyết định về làm vợ anh giữa bao lời can ngăn, dị nghị của mọi người. Về chung sống với anh và con gái, tôi lâm vào tình cảnh “chưa sinh con mà đã làm mẹ”. Lúc đầu, con bé rất sợ và ít nói chuyện với tôi. Chắc nó được nghe nhiều chuyện về những bà mẹ kế độc ác. Tôi luôn quan tâm con, hạn chế to tiếng vì sợ con có ác cảm với mình.

Sau nửa năm về chung sống, Phương Anh đã quen dần với sự có mặt của tôi. Bữa cơm cả gia đình bắt đầu vui vẻ, rộn rã tiếng cười. Tôi với chồng thoải mái hơn trong việc trò chuyện. Mọi chuyện tưởng chừng cứ thế diễn ra êm đẹp, nào ngờ…

Sau lần đó, con riêng của chồng tôi đã yêu thương tôi hết mực. Ảnh minh họa
Sau lần đó, con riêng của chồng tôi đã yêu thương tôi hết mực. Ảnh minh họa

Sáng hôm đó, tôi đang nấu đồ ăn sáng thì chồng tôi nói anh bị mất 200 ngàn tối qua anh để ở bàn ăn. Lúc đầu tôi nghĩ anh để đâu rơi mất hoặc trót tiêu gì không nhớ. Nhưng những lần sau, chồng tôi đều bị mất khi thì 100 ngàn, khi thì 50 ngàn. Tôi bắt đầu thấy lo lắng.

Tôi hỏi Phương Anh, con bé chỉ lắc đầu rồi trân trân nhìn tôi. Trong lòng tôi có đôi chút hoài nghi về con bé nhưng chồng tôi đã gạt đi. “Con bé thì biết gì, trước giờ nó chưa bao giờ ăn trộm tiền cả”, chồng tôi nói.

Lần khác, khi chồng tôi để mấy trăm ngàn ở trong túi quần trên ghế sofa, lúc mở ra lại mất tiêu. Trong nhà chỉ có 3 người, không phải tôi, không phải anh ấy thì chỉ có bé Phương Anh. Tuy nhiên, bây giờ phải làm sao để con bé nhận lỗi mà không bị tổn thương hay cảm thấy bị xúc phạm mới là vấn đề.

Lúc đầu, tôi mon men hỏi Phương Anh mấy câu vu vơ như ở trường con có cần đóng góp, ủng hộ khoản gì không, con có cần mua quần áo, đồ ăn, thức uống gì không. Phương Anh đề lắc đầu nói ở trường con bé không bắt đóng góp khoản nào. “Mẹ đã mua sẵn đồ ăn để ở trong tủ rồi nên con không cần mua gì cả”, con bé nói.

Hôm đó, sau khi đi siêu thị, tôi để vài tờ tiền 10 ngàn, 20 ngàn dưới ngăn kéo ghế sofa ngay trước mặt Phương Anh. Trước đó, tôi đã xịt rất nhiều nước hoa lên những tờ tiền đó.

Ngay ngày hôm sau, tôi phát hiện số tiền lẻ đó đã biến mất. Lúc đó, Phương Anh đang ở nhà, tôi hỏi Phương Anh xem con có lấy tiền ở dưới ghế sofa hay không. Con bé vẫn lắc đầu và nói không. Tôi nắm lấy tay con và ngửi, quả nhiên tay con vẫn còn có mùi nước hoa.

"Mẹ đã xịt rất nhiều nước hoa lên những đồng tiền đó. Con không lấy tiền nhưng sao tay con lại có mùi nước hoa?”, tôi hỏi.

Thấy tôi hỏi han, con bé òa khóc và hét lên: “Bố mẹ không thương con!”. Thấy con khóc, tôi ôm con vào lòng và dỗ dành. Tôi biết, con bé cảm thấy thiếu thốn tình cảm nên đã làm như vậy. “Mẹ xin lỗi, gần đây, bố mẹ bận rộn công việc nên không có thời gian quan tâm đến con, kèm con học hành. Con đừng giận bố mẹ nhé. Sau này con cần gì con cứ nói với mẹ, mẹ sẽ cho con tiền hoặc mua cho con. Lần này mẹ không đánh hay mắng gì con cả nhưng con phải xin lỗi bố và đưa trả hết số tiền con đã lấy của bố. Con có đồng ý không?”.

Chẳng mấy chốc, bé Phương Anh ngày nào đã trở thành thiếu nữ, biết xấu hổ, biết giận hờn. Tôi cũng có thêm 1 cậu con trai 4 tuổi. Phương Anh rất ngoan, chăm chỉ và thương em trai. Nhiều khi nghĩ lại, tôi vẫn thầm cảm ơn con bé đã cho tôi những trải nghiệm làm mẹ thực sự đáng nhớ.

Theo Trang
Dân Việt

Thông tin doanh nghiệp - sản phẩm