Mẹ chồng chi li, nhà làm mâm cỗ giỗ cũng bảo con dâu góp nửa tiền
(Dân trí) - Từ nhỏ tôi đã biết mình không được xinh đẹp. Xấu xí có lẽ là khuyết điểm lớn nhất của tôi. Vậy nên ước mơ về hôn nhân của tôi không có hoàng tử, soái ca hay là một chàng trai giàu có lãng mạn. Tôi chỉ ước mơ có một người đàn ông tốt bụng để tin tưởng mà sẻ chia suốt cuộc đời.
Cuối cùng thì người đó xuất hiện, hơn cả sự mong đợi của tôi. Anh nói anh thích sự vững vàng, cá tính, và tự chủ của tôi. Chúng tôi tìm hiểu, hẹn hò và không bao lâu thì làm đám cưới. Cưới rồi tôi mới biết chồng tôi thực sự chỉ được cái “dẻo mỏ” còn thì không biết lo toan.
Ngay hôm đầu tiên về làm dâu, mẹ chồng đã gọi hai đứa vào phòng riêng. Mẹ bảo tiền cỗ cưới, sắm sanh gường chiếu là do mẹ bỏ ra toàn bộ nên tiền mừng cưới chúng tôi phải trả cho mẹ. Đến lúc này tôi mới biết chồng mình không có một xu nào bỏ ra lo đám cưới. Sau rồi mẹ bắt đầu tính toán hàng tháng cả nhà chi tiêu hết bao nhiêu, từ cơm nước hàng ngày, đến tiền điện, tiền ga, tiền xà phòng, dầu gội, rồi mẹ chia theo đầu người. Bố mẹ một nửa, hai vợ chồng tôi một nửa. Tính ra mỗi tháng vợ chồng tôi phải nộp sáu triệu. Số tiền đó gần hết suất lương của tôi.
Sáng hôm sau mẹ chồng đưa cho tôi cuốn sổ, trong đó ghi cụ thể anh em, đồng nghiệp bạn bè mỗi người mừng bao nhiêu với lời dặn “con cất đi, sau này còn biết đường mà trả lại cho người ta. Cũng là nợ nần cả”.
Tôi vốn xưa nay nghĩ chỉ cần tôi có một gia đình, tôi sẽ cô yêu thương và vun vén. Thế nhưng mới chỉ vài ngày tôi đã có ác cảm với mẹ chồng, với cách tính toán sòng phẳng có phần quá đáng của bà.
Chồng tôi xưa nay đi làm chỉ đủ tiền chi tiêu cá nhân, không đưa về cho bố mẹ đồng nào. Nay có vợ rồi cũng thế. Thỉnh thoảng tôi hỏi, anh bảo công ty nợ lương, rồi chậm lương... hỏi quá mới đưa cho vợ vài triệu. Tôi bảo anh nên bớt tiêu pha lại, có vợ rồi còn con. Xưa nay ăn bám bố mẹ mãi rồi, giờ phải biết tiết kiệm mà lo cho con cái sau này. Anh bảo: “Đau đâu chả chạy vào ruột. Ông bà để dành sau này cũng cho nhà mình chứ cho ai?”
Mà như vậy chưa xong, mỗi khi nhà có giỗ chạp hay lễ tết gì mẹ lại bảo tôi góp nửa tiền để làm mâm cỗ. Rồi cuối tuần kêu tôi đi chợ cải thiện cho cả nhà. Cuối cùng là lương làm chỉ đủ ăn, không tích cóp được đồng nào. Có lần tôi còn vô tình nghe mẹ chồng nói chuyện điện thoại với con gái: “Con N. xấu người nhưng được cái cũng dễ bảo, nói cần tiền khoản này khoản nọ là nó đưa ngay chứ nuôi chồng nó mấy chục năm có cầm được đồng nào đâu”.
Nghe xong tự nhiên tôi cảm thấy rất ấm ức. Trước bố mẹ chồng tôi không bắt con mình đóng tiền sinh hoạt ăn uống đồng nào. Vậy mà giờ có thêm tôi lại thu tiền của cả hai đứa. Tôi tính đi tính lại, nếu chúng tôi thuê trọ ở riêng, sáng ăn uống qua loa, cả ngày chỉ ăn chung bữa tối, tính toán tiết kiệm một chút còn có dư, chứ cứ đà này sinh con ra chắc không nuôi được con, vậy nên tôi bàn tính chồng xin ra ở riêng, cũng là cách để chồng mình phải có trách nhiệm lo cho gia đình. Chồng tôi nghe xong thì giãy nảy phản đối, lý do anh là con một “tự nhiên đang ở nhà cao cửa rộng, dở hơi mới ra thuê nhà trọ ở”.
Tôi bảo chồng “ nếu anh không đồng ý ra riêng thì mỗi tháng anh phải đưa tiền để em góp tiền chi phí sinh hoạt cho mẹ. Mỗi tháng anh chỉ cần đưa ba triệu đủ phần anh thôi”. Ấy vậy mà chồng tôi còn cáu gắt bảo tôi “vợ chồng với nhau mà cũng tính toán tiền anh tiền tôi này nọ. Nếu em khó chịu, cứ đóng tiền ăn cho em thôi, phần anh khỏi cần, để anh nói với mẹ”.
Tôi xưa nay vẫn chưa bao giờ nghĩ tiền là quan trọng nhất, nhưng ngày tháng còn dài, còn tương lai con cái. Chồng thì vô tâm, vô trách nhiệm, mẹ chồng thì tính toán để thu từng hào từng đồng. Chả lẽ cứ sống ngày nào biết ngày đó như thế này hay sao?
Thu Nguyệt
Mời bạn tham gia bình luận gỡ rối cho các bài viết trong chuyên mục "Chuyện của tôi" bằng cách nhập "Nội dung bình luận" phía cuối bài và ấn nút "Gửi bình luận". Các bình luận thú vị, có giá trị sẽ được chọn đăng trên chuyên mục Tình yêu - Giới tính và nhận nhuận bút từ Tòa soạn. Trân trọng!