Đi trước một bước

“... Vợ vừa khóc vừa mắng chửi cả chồng lẫn cô ấy. Nghĩ lại, không biết tại sao lúc đó vợ ngu muội và hung dữ đến thế, chẳng còn là chính mình. Cả đời vợ đã biết mắng ai câu nào đâu!...”

Chồng thường tự hào vì có người vợ đảm đang, vén khéo và đặc biệt thích những bữa cơm chiều do vợ nấu. Cũng thịt, cà, dưa, bí, nhưng qua tay vợ là thành bao nhiêu món lạ miệng.

 

Không chỉ chăm sóc chồng con chu đáo qua những bữa ăn, vợ còn đặt hết tình yêu vào việc tỉ mẩn vun vén từng ngóc ngách trong nhà. Như đã thành nếp, mỗi lần muốn tìm món đồ lặt vặt nào, chồng và mẹ chỉ cần hỏi, vì nơi cất giữ mọi thứ như đã được... vẽ sơ đồ trong đầu vợ.

 

Mang thai đứa con đầu lòng hai tháng, vợ đã dò hỏi các bác giỏi chữ để tìm trước cho con một cái tên thật ý nghĩa. Mẹ khen vợ là con dâu hiền thục, việc gì cũng lo sớm, lo xa, chu đáo mọi bề. Bạn bè tấm tắc vợ chồng đẹp đôi nhưng vợ không “ngủ quên” trong những lời khen ấy mà luôn “để mắt” đến các mối quan hệ khác giới của chồng. Với vợ, nếu không sớm dập tắt những “đốm lửa” tình cảm bất chợt, đợi khi bùng thành ngọn lớn, thì đã muộn. Chẳng phải có những gia đình trông lúc nào cũng hạnh phúc rạng ngời, vậy mà đùng một cái tan đàn sẻ nghé đó sao?
 
Đi trước một bước


Nhà em dâu tổ chức tiệc cưới. Ánh mắt sắc lạnh của người phụ nữ thoáng gặp trong bữa tiệc làm vợ chú ý. Mẹ nói nhỏ khi cô ấy đi ngang: “Người yêu của thằng Hải hồi trước đó. Mẹ cấm đoán dữ lắm tụi nó mới dang ra”. Vợ giật mình, nhớ có lần đã gặp cô ấy ở công ty của chồng. Hóa ra hai người vẫn còn liên lạc và chính chồng đã tuyển cô ấy vào làm việc. Dạo này chồng có vẻ thay đổi, luôn than công việc quá tải nên mệt mỏi, hay thức khuya và lơ là chuyện chăn gối. Xâu chuỗi các sự việc, lòng vợ cộm lên những nghi ngờ. Buổi sáng, tranh thủ lúc chồng dắt xe, vợ lén lấy điện thoại để lại ở đầu giường, vờ như chồng bỏ quên.

 

“Anh đi chưa? Em đợi anh ăn sáng ở chỗ cũ. Nhanh lên nhé”. Máu nóng bừng bừng dồn lên mặt, vợ đọc rành rọt tin nhắn đó cho mẹ nghe. Mẹ an ủi đủ điều, khuyên vợ bình tĩnh rồi vẽ ra những tình huống hiểu lầm để bênh vực con trai. Mẹ nói, ngày xưa, mẹ cũng là một phụ nữ khôn ngoan nhưng lại không đủ sáng suốt trong phút ghen tuông quá đà, đã tự đẩy ba về phía người đàn bà khác.

 

Mẹ nói gì thì nói, vợ vẫn quyết định “đi trước một bước”, đợi việc hai năm rõ mười thì làm sao kịp níu giữ gia đình? Vợ đến thẳng công ty gặp cô ấy, vừa kể vừa mắng cô ta một tràng trước mặt mọi người, với những lời lẽ không thể tệ hơn. Một bạt tai khiến vợ choáng váng: “Điên à? Không biết xấu hổ à?”. Chồng lôi vợ ra cổng. Vợ vừa khóc vừa mắng chửi cả chồng lẫn cô ấy. Nghĩ lại, không biết tại sao lúc đó vợ ngu muội và hung dữ đến thế, chẳng còn là chính mình. Cả đời vợ đã biết mắng ai câu nào đâu!

 

Chiều về, chồng chẳng nói một lời, cũng không ngồi cùng mâm cơm. Tắm rửa xong, anh thu dọn mấy bộ quần áo. Vợ hậm hực hỏi đi đâu. Chồng đáp mà không thèm nhìn ai: “Đi đâu cũng được, miễn đừng phải sống với người điên”.

 

Một ngày, hai ngày, một tuần, chồng vẫn không về. Mẹ thở dài sườn sượt. Các con thắc mắc: “Ba đi công tác lâu vậy mẹ?”. Nhà cửa bề bộn. Nghĩ mình bị ruồng bỏ, vợ nằm khóc đến chẳng còn ý chí và sức lực để chăm chút cho bữa ăn.

 

Cô ấy chủ động gọi điện cho vợ: “Không phải là em đâu chị. Em và anh ấy đã hoàn toàn chấm dứt từ trước khi anh ấy lập gia đình. Nếu chị thấy có gì khả nghi, thì có thể là một cô gái nào khác”. Cô kể, gia đình cô làm ăn thất bại, lâm vào cảnh khó khăn, chồng chị đã giúp cô xin việc ở công ty. Mọi thứ chỉ dừng lại ở đó. Thái độ thành thật và không trách cứ của cô khiến vợ xấu hổ.

 

Chồng vẫn không về. Vợ tự nhìn lại mình… Hiền thục đâu? Vén khéo đâu? Biết lo xa và chu đáo mọi bề đâu? Chồng đã yêu thương vợ vì những điều đó, nhưng chúng đã bay biến hết sau lần ghen tuông mù quáng. Nếu có thể quay ngược thời gian, vợ sẽ không bao giờ hấp tấp vội vàng. Cứ tưởng “đi sớm một bước” là kịp giữ chân chồng, nào ngờ lại đẩy anh xa hơn. Vợ sẽ bỏ qua hết mọi lỗi lầm, chỉ mong chồng trở về tổ ấm. Từng ngày trôi qua không thấy bóng người thương, hóa ra đã vỡ, đã muộn màng nhiều thứ...

 

Mấy lần gọi cho chồng không được, lòng vợ rối bời. Đang lúc trông chờ bỗng nghe tiếng chuông, vợ nhào đến như sợ ai giành mất cái điện thoại. Không phải chồng mà là cậu Dũng. Giọng cậu tưng tửng: “Chị ơi, em nuôi ảnh cả tuần nay, mệt quá. Chị qua rước của nợ về giùm em đi”. Nói chuyện một lúc vợ mới biết, hóa ra chính cậu Dũng là chủ nhân của tin nhắn “ngọt ngào” hôm nào. Nút thắt trong lòng đã được tháo gỡ mà sao vợ không vui nổi. Có lẽ suốt đời vợ không bao giờ dám quên lần dại dột này. Vợ “thót tim” khi nghĩ nếu không sớm nhận ra sai lầm, cũng có thể chính mình là kẻ vẽ đường cho hươu chạy rồi tự kêu ca là “hươu” ham bay nhảy. Vợ dự định xin lỗi chồng và sẽ bù đắp tình cảm bằng mọi giá. Hy vọng nỗi buồn rồi sẽ phai, cơm sẽ lành, canh sẽ ngọt.

 

“Không người đàn ông nào nỡ chấp lầm lỗi khi vợ sớm biết sửa sai”, lời mẹ an ủi khiến vợ tự tin hơn. Nấu xong mấy món chồng thích, vợ nói với con: “Giờ mình gọi cho ba nhé?”. Lấy hết can đảm, vợ mở điện thoại. Giọng nói quen thuộc cất lên. Vợ nghẹn lời…

 

Theo Quỳnh Nhi

PNO