Đến đón vợ bị mẹ vợ đưa ra khỏi nhà, nhưng tôi biết ơn vì bao thư bà đưa
(Dân trí) - Nói về cuộc hôn nhân của tôi, ai cũng cho là vội vàng. Từ lúc chúng tôi quen tới lúc làm đám cưới chỉ vỏn vẹn chưa đầy một năm. Nhưng lúc đó, tôi luôn tin rằng vợ mình là người phù hợp.
Tôi nghĩ vợ mình rất chăm chỉ, thực tế, đảm đang, hiền lành, đức độ. Cô ấy cũng xinh đẹp nữa. Khi tôi dẫn vợ về nhà ra mắt, bố mẹ tôi rất hài lòng. Chúng tôi quen nhau trong một buổi hẹn gặp mặt của hội cựu sinh viên trường, đến lễ tình nhân năm đó là tôi cầu hôn luôn.
Chúng tôi làm đám cưới ngay. Lấy nhau rồi tôi mới phát hiện ra những khuyết điểm của vợ.
Cô ấy cho rằng phụ nữ nên kiểm soát đàn ông và thực sự kiểm soát tôi rất chặt. Tiền bạc trong nhà phải do cô ấy giữ, cô ấy phát tiền tiêu vặt cho tôi, không quá 2 triệu đồng một tháng. Nếu tôi tiêu thêm một xu, vợ tôi lại nói tôi tiêu tiền bừa bãi.
Vợ tôi nói rằng hai chúng tôi làm việc ở thành phố không dễ dàng gì, phải trả nợ mua xe và nên tiết kiệm mua nhà. Nhưng tôi cho rằng, tiết kiệm không đồng nghĩa với thắt lưng buộc bụng trước cả những nhu cầu tối thiểu.
Tối hôm đó bố tôi bất ngờ gọi điện bảo mẹ tôi đổ bệnh, cần tiền phẫu thuật. Tôi tìm vợ nhờ cô ấy gửi tiền về cho bố mẹ tôi. Nhưng vợ tôi đay nghiến, chì chiết. Lúc đó tôi rất bực, tôi nói tôi đã kiếm tất cả số tiền đó và giao cho cô ấy giữ chứ đó không phải tiền của cô ấy. "Em xem mức lương của em là bao nhiêu, em không được quyền quyết định chuyện tôi chăm lo sức khỏe cho bố mẹ tôi", tôi nói.
Nghe xong, vợ tôi xách vali bỏ về nhà bố mẹ đẻ. Hôm sau tôi đến nhà bố mẹ vợ để đón cô ấy về. Ở đấy cô ấy còn làm mình làm mẩy hơn, mắng tôi sấp mặt mà không cho tôi nói lại nửa lời.
Lúc này, mẹ vợ tôi cũng xuất hiện. Bà nói đỡ cho tôi, bảo rằng do bà đã nuông chiều con nên cô ấy mới lớn tiếng với tôi thế này. Sau đó, bà vội vã đưa tôi rời khỏi nhà. Tôi cảm thấy rằng mình ở lại cũng vô nghĩa, nên theo mẹ vợ đi ra.
Ra đến ngoài, mẹ vợ đi đằng sau đưa cho tôi một chiếc phong bì, tôi mở ra, bên trong là số tiền tôi đang cần để cho mẹ tôi làm phẫu thuật.
Mẹ vợ tôi bảo bà rất xin lỗi khi đã nuông chiều con gái. Bà thì đã quen với việc con gái bà như thế này, nhưng tôi có lẽ chướng mắt lắm, con gái bà thực sự không phải trong chuyện này. Bà nói rằng tôi nên cho cô ấy một thời gian để học cách trở thành một người vợ tốt, đừng đến đón cô ấy sớm như vậy, hãy cầm tiền đi lo cho mẹ trước và phớt lờ vợ tôi đi.
Tôi bỗng thấy mình thật may mắn khi có mẹ vợ tốt như vậy. Bạn có nghĩ mẹ vợ tôi sẽ giáo dục lại được con gái và trả cho tôi một người vợ biết nghĩ hơn không?