Cõi lòng thanh thản
Bà sinh ra ở miền đồng chiêm trũng Hà Nam, còn ông quê ở miền trung du Phú Thọ, cùng thoát ly đi xây dựng kinh tế ở tận Lai Châu. Ông bà cùng ở khu nhà tập thể, tình yêu tuổi trẻ đã nhanh chóng gắn kết hai người với nhau.
Ngoài đồng lương ông giáo trường làng và bà cán bộ xã viên HTX, việc kiếm thêm đồng tiền ở nơi này không dễ dàng. Để có cái ăn, các gia đình đều tự trồng rau, nuôi gà, tự cung tự cấp, rồi vào rừng chặt những cây con, cây bụi về làm củi đun. Vợ chồng bà sinh lần lượt 2 cậu con trai. Hạnh phúc cứ thế lớn dần theo năm tháng trong khó khăn.
Sau này, vợ chồng bà được Nhà nước cắm miếng đất ở ngoài con phố nhỏ. Tích góp, vay mượn tiền của họ hàng, anh em ở quê, cũng xây được căn nhà mái bằng nho nhỏ. Khi con cả học đại học xong rồi xin được việc làm, ông bà theo con xuống Hà Nội, mua căn nhà nhỏ ở ngoại thành. Nhờ quan hệ của con làm nghề kinh doanh, ông bà đều xin vào làm nhân viên của Nhà máy diêm đóng ở khu vực huyện Đông Anh, ông làm bảo vệ. Thi thoảng vào ngày nghỉ lễ, vợ chồng bà và con cái mới kéo nhau lên Lai Châu thăm con út và bạn cũ.
Vậy mà, bỗng dưng ông lại đòi ly dị. Ông cố gắng nói ngập ngừng nhưng quả quyết: Mẹ con bà hãy tha lỗi cho tôi, tôi và bà phải ly dị, tôi không còn tình cảm với bà nữa. Tai bà ù đi. Bà không tin ông có thể nói với bà những lời trống rỗng như thế. Ông bà đã ăn ở với nhau hơn 30 năm rồi, tình nghĩa vợ chồng thiêng liêng thế, thời gian khốn khó nhất cũng đã cùng nhau vượt qua để nuôi dạy con nên người. Ông thú thực là muốn đến sống cùng chị Tình, người phụ nữ chỉ hơn con lớn của ông bà 5 tuổi. Nghe bố nói, cậu con cả nổi khùng lên, anh đập cái bát đang ăn cơm xuống đất rồi nói: Bố mà bỏ mẹ con con, con sẽ giết chết con mụ ấy. Nói rồi, cậu bỏ lên phòng đóng chặt cửa. Bà ngồi chết lặng, không nói được một câu, cho dù ông liên tục xin bà cảm thông, tha thứ. Ông ngồi thừ ở phòng khách, hút thuốc liên tục. Bà lẳng lặng bỏ vào giường nằm, lúc này nước mắt bà mới cay xè, ướt đẫm gối. Bà đau đớn vì bị phụ bạc. Gần sáng, bà vẫn không thể chợp mắt. Tiếng cửa mở ken két rồi đóng lại, tiếng xe máy của ông đã đi xa.
3 ngày sau ông vẫn không về nhà. Các con bà lùng sục đi tìm bố. Linh tính của người mẹ mách bảo, bà lật đật đi xe ôm đến căn nhà nhỏ ven đê, thấy 2 bố con ông đang lớn tiếng cãi vã, con trai bà đòi vào đánh người phụ nữ trẻ. Nhiều bà con ở khu phố chạy ra xem. Không hiểu sao, sức mạnh của sự nhẫn nại lại cho bà nói rành rọt: “Bố mẹ đã sống gần trọn đời người, giờ cũng đến lúc cạn tình cạn nghĩa. Chuyện tình cảm của bố mẹ, các con hãy để mẹ quyết định, đừng làm điều gì dại dột, người ta lại bảo mẹ không biết dạy con”.
Trở về nhà, bà lại thậm thụt khóc trong đêm. Bà nghĩ đến liều thuốc ngủ, chết rồi có khi trái tim bà bớt đau. Nhưng nếu bà chết, bố đã có mối quan tâm khác, ai sẽ ở bên các con cháu bà những lúc khó khăn? Mà biết đâu, bà chết đi lại gây thêm bức xúc cho các con, chúng lại vi phạm pháp luật cũng nên. Chỉ còn 9 tháng nữa bà nghỉ hưu, nhưng bà viết đơn đến cơ quan xin nghỉ phép dài hạn đợi đến ngày chuyển sổ về hưu. Bà cũng viết luôn đơn xin ly hôn, nhờ cháu gái mang đến cho ông nó.
Ngày giông bão của đời bà đã qua 5 năm. Bên bà lúc nào cũng có con cháu quây quần. Hàng ngày, bà lo đón đưa cháu đến lớp, lo đi chợ giúp các con, rồi ngày Rằm, mồng Một, bà lại giúp các sư sãi ở ngôi chùa gần nhà sắp lễ, lau chùi, quét dọn các am thờ. Bà cũng cùng các bạn già đi làm từ thiện. Bà không thể ngờ, không có ông, bà vẫn có những việc làm khiến cho cõi lòng thanh thản lúc cuối đời.
Theo Cẩm Na
PNVN