"Chỉ có phụ nữ dại mới xin ở riêng với nhà chồng"

Đọc nhiều bài tâm sự của chị em kêu ca về việc phải sống chung với nhà chồng và tìm cách để được ở riêng. Tôi khuyên các bạn đừng có dại.

Tôi lại càng tâm đắc hơn khi đọc ý kiến của anh Quốc Vinh (Thanh Hóa) "Vợ dám đòi ở riêng, tôi ly hôn ngay tức khắc".

Chỉ có phụ nữ dại mới xin ở riêng với nhà chồng

Phụ nữ chúng ta thường chỉ biết nhìn những mặt tiêu cực và kêu than khi phải sống chung với bố mẹ chồng. Nhưng đã bao giờ các bạn thử nghiền ngẫm và nhìn lại xem, còn rất nhiều thứ có lợi cho chúng ta? Tôi cũng đã từng lấy chồng, chịu cảnh làm dâu đầy tủi nhục và cũng bằng mọi cách xin ra ở riêng. Nhưng rồi sau một năm mới thấy mình dại quá, cuối cùng lại khăn gói quay về.

Em gái tôi đi lấy chồng cũng đang rơi vào tình cảnh tương tự: không chịu được nhà chồng đòi ra ở riêng. Mới đầu bố mẹ chồng nó không đồng ý nhưng thấy con dâu cương quyết ra đi nên cũng đành chấp nhận.

Nếu như trước đây đi đâu cũng phải hỏi han xin phép, thì nay thoải mái đi mà không cần phải hỏi ai.

Để được thoải mái tụ tập bạn bè và hãnh diện mình có cuộc sống tự tại, cô em tôi thuê hẳn chung cư khang trang gần chục triệu một tháng. Nếu như trước đây đi đâu cũng phải hỏi han xin phép, thì nay thoải mái đi mà không cần phải hỏi ai. Hết giờ làm chồng đi đá bóng, vợ tranh thủ làm đẹp. Đợi chồng về hai đứa dắt nhau đi nhà hàng ăn. Ngày nghỉ thích thì ngủ nướng, không thích thì sang nhà mẹ đẻ chơi đến tối chồng gọi mới về. Hai vợ chồng trẻ xem ra hào hứng lắm, chẳng khác gì tôi ngày trước.

Một tháng, hai tháng trôi qua không có gì bất ổn, đến tháng tiếp theo thì có vấn đề. Trước ở nhà chồng tiền nong bị quản lý thì còn tiết kiệm được chút ít. Từ ngày ra ở riêng có đồng nào xào đồng ấy, thậm chí còn phải rút cả tiền tiết kiệm ra tiêu. Lúc ấy vợ chán chồng, chồng chán vợ mà chẳng biết kêu ai.

Sung sướng chưa được bao lâu thì cô em tôi có bầu rồi sinh con, hàng trăm khoản chi phí phát sinh. Lúc này mâu thuẫn bắt đầu bộc phát. Chồng thì quen thói mải chơi không quan tâm vợ, vợ thì hở ra là cằn nhằn chồng. Nhiều lần bức xúc cậu ta lại than vắn thở dài với tôi. Nào là “chị bảo em gái chị, cô ấy đoảng lắm. Ra ở riêng em mới biết cô ấy vụng về thế nào. Ngày nào cũng cằn nhằn, gắt gỏng quát tháo chồng. Nấu cơm thì vụng, trước ở cùng nhà mẹ em dạy thì cô ấy chẳng chịu tiếp thu. Còn cho rằng mẹ em rắc rối.

Có mỗi việc chăm con cũng không xong, vụng về lóng ngóng. Cho con bú cũng không biết cách. Nếu ở cùng mẹ em, thì bà đã chỉ bảo. Trong khi em phải đi làm để lo hàng trăm khoản chi tiêu thì cô ấy liên tục bắt em nghỉ để cùng chăm con ốm…”. Đại ý của cậu em rể tôi là nếu ở cùng nhà chồng thì đâu nên nỗi.

Nghe chồng nói vậy, em gái tôi cũng vội vàng gân cổ lên phân bua: “Chẳng phải chính anh cũng thích được ở riêng hay sao? Tất cả là tại anh, được bố mẹ chiều quen rồi nên chẳng chịu làm gì cả. Trông con thì ngủ gật, con khóc, con tè cũng gọi um lên.

Ở riêng chưa đầy năm, cả hai vợ chồng nó lại năn nỉ về sống chung với bố mẹ. Nhưng em gái tôi không được nhà chồng cho phép về. Giờ nhìn hai vợ chồng với đứa con nhếch nhác, khó khăn chồng khó khăn mà thấy tội.

Ở chung với bố mẹ chồng, có cái khổ nhưng nó không đáng gì so với cái sướng mình có được. Vừa không tốn tiền thuê nhà, chỉ mất một khoản tiền ăn. Con cái được trông nom tử tế… Ở riêng chỉ sung sướng được thời gian đầu hoặc tốt với những người có điều kiện. Còn không, chị em cố mà chịu đựng chứ đừng dại xin ra ở riêng.

Theo Thanh (Hà Nội)
Vietnamnet

Thông tin doanh nghiệp - sản phẩm